Chương 2738:
Chương 2738:Chương 2738:
"Vén váy lên."
Phương Lâm Nhiên đưa ngón tay về phía má mì tên Lục Châu: "Nghe nói ngươi rất chăm chỉ chăm sóc cơ thể, cho ta xem đôi chân xinh đẹp của ngươi."
Mặc dù Lục Châu đã ngoài ba mươi, nhưng thói quen chăm sóc sức khỏe và tập thể dục giúp cho thân hình của nàng vẫn giữ được vẻ nóng bỏng, đặc biệt là khi mặc sườn xám càng thể hiện trọn vẹn vẻ quyến rũ của một nữ nhân trưởng thành.
Nữ nhân nghe lời vén váy lên, dưới ánh sáng ấm áp quyến rũ của căn phòng, đôi chân dài của Lục Châu thẳng tắp trắng nõn.
"Chân trái đi, chân trái đẹp hơn."
Phương Lâm Nhiên vẫy tay ra hiệu cho đối phương bỏ váy xuống rồi bình tĩnh nói:
"Ta sẽ mua chân trái của ngươi, năm trăm nghìn."
Dưới lớp trang điểm, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của Lục Châu trở nên tái nhợt.
Phương Lâm Nhiên là một tên điên, hắn thường định giá cho mọi thứ, sau đó trả tiền để mua. Mà theo như lời hắn nói, tiền trao cháo múc không ai nợ ai.
"Đừng hận ta, ngươi đã phá hỏng hứng thú của ta. Ta sẽ mua một chân của ngươi."
Phương Lâm Nhiên búng ngón tay, cửa phòng lập tức bị đẩy ra, Thành Nguyên vệ sĩ đắc lực và đáng tin cậy nhất của hắn mang theo một chiếc hộp đi tới trước mặt nữ nhân, ném xuống chân nàng.
"Què chân vẫn có thể sống tốt, ta đã nói xong." Nam nhân búng điếu xì gà ra xa: "Bây giờ ta cho ngươi cơ hội để nói. Ba phút. Nếu không thuyết phục được ta, hãy rời khỏi Ôn thành với năm trăm nghìn và để lại một cái chân."
"Có dân giang hô muốn Đình Đình ra tiếp, khi đó ta đã nói Đình Đình không được đi với bất cứ vị khách nào, lý do duy nhất nàng ở đây là chờ ông chủ Phương đến thăm."
Lục Châu nuốt nước bọt, cố gắng giảm bớt sự căng thẳng.
"Nhưng dù ta có giải thích thế nào, bọn hắn đều không nghe. Hết cách, ta chỉ có thể mời Đình Đình đi xuống uống rượu cùng bọn hắn, nhưng đúng lúc ngươi đến."
"Có một lỗ hổng trong lời nói của ngươi."
Phương Lâm Nhiên ra hiệu dừng lại, sau khi nữ nhân ngoan ngoãn im lặng, hắn mới chậm rãi nói: "Đây là địa bàn của Phương lão lục, cũng là hộp đêm lớn nhất Ôn thành. Hắn nuôi rất nhiều thuộc hạ, hơn nữa bọn hắn rất máu mặt."
"Mấy tên giang hồ ngoại tỉnh đó chỉ cần não không bị chó ăn, thì sẽ không dám giở trò ở đây. Hơn nữa ngươi đã làm má mì ở đây hai năm, đương nhiên biết đạo lý này, mà Phương lão lục cũng sẽ trợ giúp ngươi."
Nam nhân phả ra một làn khói nhạt: "Vậy nên ngươi không đời nào sợ bọn hắn."
Nói xong, ông chủ Phương giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.
"Ngươi vẫn còn một phút rưỡi."
"Bọn hắn mang theo súng, hơn nữa còn nắm rõ thực lực của chúng ta."
Lục Châu không dám giấu diếm bất cứ điều gì: "Ta biết một trong số những người ngoại tỉnh đó, tên này giết người không chớp mắt, ta sợ nếu ta sử dụng lực lượng của Phương lục ca, hắn sẽ giết ta."
"Còn nữa, ta cảm thấy bọn hắn dường như muốn nhằm vào ngươi."
Mặc dù trong căn phòng rộng lớn chỉ có hai người, nhưng Lục Châu vẫn hạ giọng nói: "Bọn hắn là người của Long Đằng Tứ Hải ở Thải Vân Chỉ Nam."
"Trang Tử Cường?"
Phương Lâm Nhiên đứng thẳng dậy.......
Nếu hỏi 5 năm trước, trong toàn bộ Thải Vân Chi Nam, nhân vật nào nổi tiếng nhất trong giới tài chính ven biển, thì đáp án chỉ có một.
Chu Bát và Nhậm Cửu.
Nhân vật xuất hiện trên con đường trỗi dậy của Cẩm Tú này trở nên nổi tiếng trong giới ngân hàng ngầm không phải vì thực lực của hắn, mà là vì Chu Bát từng là thương gia buôn hàng cấm lớn nhất ở Thải Vân Tây Bắc.
Trong thời đại hoang dã, vô số con sói Tây Bắc đi lên con đường không thể quay lại.
Đồ ăn trộm trong tay bọn hắn cần có nơi tiêu thụ, mà sau khi Chu Bát kiếm được những thứ này, hắn phải xử lý chúng đổi ra tiền. Nhưng chỉ dựa vào Miến Điện đất nước bên cạnh Thải Vân Chi Nam?
Nói đùa gì vậy.
Những kiến thức đó có thể khiến Chu Bát và Nhậm Cửu tức hộc máu.
Ngoại trừ vàng ra, những thứ như đồng hồ cổ chỉ là rác rưởi trong mắt đám quân phiệt tại Miến Điện. Vì vậy bọn hắn cần có một kênh khác để bán đồ ăn trộm và rửa tiền.
Chu Bát và Nhậm Cửu có hàng, còn các ngân hàng ngầm lại có rất nhiều tiền.
Hai bên nhanh chóng hợp tác.
Điều đáng tiếc là trong khi sự hợp tác giữa hai bên đang rất tốt đẹp, thì hai kẻ Chu Bát, Nhậm Cửu đã động đến người mà lẽ ra bọn hắn không nên xúc phạm nhất.
Tiểu Hồng Bào Thiên Nam. Kể từ đó, không chỉ Chu Bát và Nhậm Cửu biến mất không dấu vết, mà cả các ngân hàng ngầm cũng không có con đường nào hợp tác với sói Tây Bắc.
Nhưng các ngân hàng không có ý định từ bỏ con đường này, dù sao lợi nhuận quá khủng, không ai muốn buông tay.
Đám người trong các ngân hàng ngầm vốn nghĩ rằng giang hồ sẽ phải trải qua một cuộc cải tổ lớn trước khi xuất hiện một kẻ có thể kiểm soát đường dây này, nhưng một công ty có tên Long Đằng Tứ Hải đã bất ngờ xuất hiện.
Trang Tử Cường, cái tên này trở nên cực kỳ quyền lực ở Thải Vân chỉ sau vài năm.
Vì vậy rất nhiều chủ ngân hàng bao gồm cả Phương Lâm Nhiên đã cố gắng thiết lập mối quan hệ, nhưng không giống Chu Bát, cho dù mềm hay rắn Trang Tử Cường đều không chấp nhận, hơn nữa hắn cũng có con đường riêng của mình.
Đám người trong ngân hàng ngầm bản chất vẫn là người làm ăn, sau khi biết được không ít hành động tàn nhẫn của công ty Long Đằng Tứ Hải, bọn hắn dần bỏ Cuộc.
Nhưng Phương Lâm Nhiên không thể ngờ nhân vật lớn này lại đột nhiên xuất hiện trên lãnh thổ Ôn thành của mình.
Cùng lúc đó, một câu hỏi lớn xuất hiện trong đầu Phương Lâm Nhiên.
Hắn không tin rằng một kẻ mạnh có mạng lưới rộng lớn ở Thải Vân Chi Nam và cả sông Mê Kông lại đích thân đến lãnh thổ của mình để cướp nữ nhân, có nghĩa là người này nhất định có mưu đồ khác!