Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2737 - Chương 2739:

Chương 2739: Chương 2739:Chương 2739:

Trong một căn phòng sang trọng khác của hộp đêm Lan Quỳnh, giọng hát nhẹ nhàng của nữ nhân vang vọng trong không gian.

Căn phòng có bầu không khí quyến rũ lãng mạn như những phòng riêng khác, vài nam nhân lặng lẽ ngồi đó, ngay cả rượu trên bàn cũng không động đến.

Trang Tử Cường trước đây là Tiểu Trang, hiện tại là người đứng đầu Long Đằng Tứ Hải, không còn là một thanh niên với khuôn mặt ngỗ ngược, mà thay vào đó là bộ râu đen xì và đôi mắt sâu làm cho người ta không thể hiểu được suy nghĩ của hắn.

"Ngươi diễn xuất rất tốt."

Tiểu Trang nhìn nữ hài mà mình ép ở lại, mỉm cười nói: "Không cần giả làm thỏ trắng, ta giữ ngươi ở lại chỉ là cái cớ để che đậy việc ta muốn gặp ông chủ Phương mà thôi."

Mặc dù cái tên Đình Đình rất khó nghe, nhưng nữ hài trước mặt quả thực xứng đáng với danh hiệu Lý Hà Hân.

Đường nét khuôn mặt thanh tú, làn da trắng và dáng người mảnh khảnh đều là điểm cộng, điều quan trọng nhất là khí chất của nữ hài có cái tên tâm thường này lại không hề tâm thường chút nào.

Dịu dàng, bướng bỉnh.

Đặc biệt là cách nữ hài nhìn mọi người, giống như một bông hoa nhỏ màu trắng bất khuất.

Kiểu nữ hài có khí chất như vậy rất dễ khơi dậy ham muốn chinh phục của các ông lớn.

"Các ngươi mau rời đi."

Đình Đình nhìn nam nhân trước mặt, nhẹ nhàng nói: "Ta là nữ nhân được ông chủ Phương để ý, chắc hẳn các ngươi biết mình sẽ gặp phải chuyện gì. Lúc này rời đi sẽ tốt cho cả hai chúng ta."

"Ta thực sự lấy làm tiếc."

Tiểu Trang nói thẳng: "Ta muốn xem ông chủ Phương yêu giang sơn hay yêu mỹ nhân, vì vậy ta không thể rời đi."

Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Bốn năm vệ sĩ của Phương Lâm Nhiên xông vào, sau khi nhìn quanh căn phòng, tên cầm đầu không chút do dự chĩa thẳng nòng súng vào đầu Trang Tử Cường.

"Xin lỗi, ông chủ của chúng ta muốn gặp ngươi."

Nam nhân cầm chắc súng: "Mà thuộc hạ của ngươi đều biết chơi súng, rất nguy hiểm. Vì vậy..."

"Vì vậy ngươi chĩa súng vào ta?"

Mặc dù bị súng dí sát vào đầu, nhưng ánh mắt Tiểu Trang vẫn rất sắc bén: "Tại Ôn thành, trên địa bàn của ông chủ Phương mà lại sợ đến mức phải cư xử như vậy sao?"

"Sự an toàn của ông chủ luôn được chúng ta đặt lên hàng đầu."

Thái độ của tên cầm đầu không hề thay đổi trước lời nói của Trang Tử Cường: "Đây là trách nhiệm của chúng ta. Nếu có chỗ nào đắc tội, ông chủ sẽ cho ngươi một lời giải thích."

"Ngươi có phải là người xếp thứ bảy trong cuộc thi đấu võ ở chiến khu phía Đông không?”

Tiểu Trang xua tay ra hiệu cho cấp dưới đừng hành động hấp tấp, vừa cười vừa nói: "Chẳng trách ông chủ Phương lại ra giá đắt như vậy, đã từng giết người chưa?"

Nam nhân không nói gì.

"Trước khi đến đây, chắc ông chủ các ngươi đã nói cho ngươi biết ta là ai." Tiểu Trang lấy ra một điếu thuốc, trước sự uy hiếp của nòng súng nhưng hắn vẫn thoải mái vỗ nhẹ vào nữ hài đang sợ hãi bên cạnh: "Giúp ông chủ châm thuốc là kỹ năng cơ bản nhất của các ngươi phải không?"

Nữ hài rón rén nhặt chiếc bật lửa kim loại trên bàn lên.

Sau tiếng kim loại bật lửa, Tiểu Trang chậm rãi châm điếu thuốc, dưới làn khói nhạt, lời nói của nam nhân vô cùng mạnh mẽ.

"Hãy nói với ông chủ của ngươi, nếu có thái độ như này, cả đời này hắn chỉ có thể làm ăn nhỏ, vĩnh viễn không thể phất lên được."

Trang Tử Cường nhìn về phía cửa căn phòng: "Đúng là hẹp hòi."

"Hẹp hòi?"

Phương Lâm Nhiên được hai thuộc hạ vây quanh, đi vào phòng bao. Hắn nhìn Trang Tử Cường ngồi giữa ghế sofa, bật cười lắc đầu: "Quân tử không đứng ở nơi nguy hiểm, ta không cảm thấy làm như vậy có vấn đề gì."

"Có lẽ ông chủ Phương cảm thấy mình quý giá."

Tiểu Trang ngó lơ nòng súng chỉ cách đầu mình một mét, nghiêm túc gật đầu đưa ra câu trả lời khẳng định: "Mà ta thấy ngươi sợ một đối tác bàn chuyện làm ăn đến mức độ này chính là hẹp hòi."

"Chúng ta đã tính tài sản của ông chủ Phương."

Tiểu Trang đã rèn luyện ở Thải Vân Chi Nam, bất kể lời nói hay phong cách làm việc đều có bóng dáng của Tô Bình Nam. Hắn nhìn thẳng vào mắt Phương Lâm Nhiên, bình tĩnh cất lời.

"Các loại tài sản cộng thêm dòng tiền mặt mà ngươi sở hữu chắc khoảng chín trăm triệu đúng không?”

Con số này khiến nhịp thở của rất nhiều người trong phòng bao trở nên dồn dập. Thời này một triệu đủ để trở thành đại gia rồi, là khối tài sản khiến tất cả người bình thường ngưỡng mộ. Vậy mà tài sản của Phương Lâm Nhiên đã đạt đến con số kinh người như vậy!

Đây không phải là điểm chính phá vỡ nhận thức của bọn hắn. Điều khiến những người có mặt ở đây kinh ngạc là trong lời lẽ của kẻ mạnh đến từ nơi khác này, con số kinh người đó lại nhỏ bé không đáng kể.

Tiểu Trang tiếp tục nói.

"Đổi sang đô la Mỹ cũng chỉ tâm một trăm năm mươi triệu đô la Mỹ. Chút tiên ấy thì giúp ngươi bành trướng đến đâu chứ? Lễ nào không phải hẹp hòi?"

Lục Châu nhút nhát đứng trong phòng bao nãy giờ, cảm thấy hôm nay mình đã được chứng kiến sự kiện lớn trong cuộc đời.

Hầu hết nữ tử phong trân đều ngưỡng mộ kẻ mạnh.

Hai cung bậc cảm xúc sợ hãi và hưng phấn đan lồng vào nhau khiến nàng không kìm được run lên.

Lục Châu đã lăn lộn ở Ôn thành nhiều năm. Trong cuộc đời đầy ắp trải nghiệm của nàng, nhân vật lớn như Phương Lâm Nhiên đã là người trên đỉnh Kim Tự Tháp, là cực hạn của người bình thường.

Nàng cũng từng nghe danh Trang Tử Cường.

Nhà cái làm ăn lớn nhất trong thế giới ngâm Thải Vân Chi Nam, các công ty hợp pháp và bất hợp pháp dưới tên hắn mọc lên như nấm. Nghe nói trong tuyến đường buôn lậu ở sông Mê Kông và Myanmar, người này là tôn tại nhất ngôn cửu đỉnh.

Trong nhận thức của Lục Châu, địa vị của hai người ngang nhau, nhưng xét về tổng tài sản thì ông chủ ngân hàng sở hữu nhiều hơn.

Nhưng cho tới hôm nay nàng mới biết thế nào là tâm mắt và bố cục của nhân vật lớn!

Điều khiến nàng kinh ngạc hơn là ông chủ Phương ngang ngược phách lối, hành động điên cuồng trong mắt người Ôn thành lại vô cùng hòa nhã và giữ im lặng trước sự mỉa mai của đối phương.
Bình Luận (0)
Comment