"Ngươi thấy nam nhân này sao hả? "
Những nam nhân xuất sắc của Thịnh Kinh bị Mạnh Tịnh Tuyết chê bai vô dụng không ít, Lương Như Sơn đã nghe không ít những câu chuyện như thế này. Đột nhiên hắn muốn nghe người mắt cao hơn đầu là Mạnh tiểu thư đây có nhận xét như thế nào về Tô Bình Nam.
Mạnh Tịnh Tuyết nhướng mày nói: "Trước tiên ta muốn nghe ngươi, người đã từng là đệ nhất công tử Thiên Nam đánh giá về người này như thế nào."
Ba của Lương Như Sơn từng là thái thú Thiên Nam, sau này hắn vào triều làm đại thần ngoại giao, trong lời nói của Mạnh Tịnh Tuyết có ý chế giễu.
Lương Như Sơn cười cười: "Hai chữ công tử này nói trước mặt ngươi đúng là một trò cười. Ta chỉ biết là ở Thiên Nam, có bao nhiêu tính bấy nhiêu bao gồm cả ta, cộng lại có khi cũng không bằng hắn kiếm tiền trong một năm."
Lời còn chưa dứt, hai người đều không nói nữa. Bởi vì bọn hắn thấy nhân vật chính mà mình vừa bình luận đang đi thẳng về phía này.
Về cách nhờ Lương Như Sơn giúp đỡ, Cố Thanh Vân và Tô Bình Nam có cách xử lý hoàn toàn khác nhau.
Vốn dĩ dựa theo ý của Cố Thanh Vân là trước tiên nên tìm một chủ đề để mọi người làm quen, sau đó dùng một số hoạt động để gần gũi nhau hơn, cuối cùng là nói về công việc.
Tô Bình Nam thản nhiên lắc đầu nói: "Ta đích thân đi gặp hắn cũng đã đủ để bày tỏ lòng thành rồi."
Nhìn thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Cố Thanh Vân, Tô Bình Nam nói tiếp: "Khi ngươi đưa ra điều kiện không thể từ chối thì không ai có thể từ chối ngươi."
Giọng điệu của Tô Bình Nam khá thờ ơ, nhưng nhìn thoáng qua vẻ tự tin kia, Cố Thanh Vân không phản đối, phong cách này rất đúng chất Cẩm Tú, đúng chất Tô Bình Nam.
Lúc đi đến ghế sô pha của hai người, Lương Như Sơn vừa đứng dậy thì thấy Tô Bình Nam đưa tay ra trước, đồng thời cười nói: "Ta là Tô Bình Nam của tập đoàn Cẩm Tú, đặc biệt tới thăm ngươi."
Chỉ cần một hành động đơn giản đưa tay ra trước của Tô Bình Nam, Lương Như Sơn vô cùng hài lòng.
Hắn không phải là người mù, vì vậy dĩ nhiên biết sức nặng của Cẩm Tú và địa vị của Tô Bình Nam ở Thiên Nam. Lúc trước chỉ nghe nói nhưng hôm nay hắn có thể tận mắt chứng kiến cử chỉ ngôn hành của Tô Bình Nam trong vòng xã giao này.
Lấy Hoàng Tam cách đó năm mét ở bên tay trái làm ví dụ, ngày thường hắn vô cùng hăng hái sôi nổi, ông trời đứng thứ nhất thì hắn đứng thứ hai, đức hạnh chưa bao giờ thay đổi. Trưởng bối cấp bậc thái thú của hắn đánh cũng đã đánh mắng cũng đã mắng nhưng không hề có tác dụng gì.
Một chút tác dụng cũng không có.
Nhưng nhìn hôm nay sau khi Tô Bình Nam đi vào, Hoàng Tam trở nên trầm tĩnh giống như là hoàn toàn thay đổi thành người khác. Thái độ không nói lời nào của hắn thể hiện một kiểu công nhận, cho thấy rằng trong cảm nhận của bọn hắn, Tô Bình Nam là sự tồn tại cao cấp trong cùng thế hệ với bọn hắn.
Hai người cùng bắt tay nhau. Lương Như Sơn biết rằng vì rời khỏi vòng xã giao mà địa vị của đại ca mình có chút lung lay, giờ vị trí của mình đã ổn định trở lại, điều này có thể nhìn ra được từ ánh mắt hâm mộ và kinh ngạc của những người đó.
"Chúng ta có thể vào bên trong nói chuyện không?"
Tô Bình Nam nói rất lịch sự, hành động cũng rất trực tiếp. Rõ ràng hắn muốn nói với mọi người, ta đến không phải để tham gia vào các hoạt động xã giao của các ngươi mà là đặc biệt đến tìm Lương Như Sơn.
Lương Như Sơn gật đầu đồng ý và nói lời xin lỗi với Mạnh Tịnh Tuyết: "Thật xin lỗi, ta không tiếp ngươi một lát…"
Nghe giọng điệu xin lỗi rõ ràng có ý giải thích của Lương Như Sơn, Tô Bình Nam có phần kinh ngạc nhìn thoáng qua nữ nhân bên cạnh Lương Như Sơn.
Cảm giác đầu tiên của Tô Bình Nam đối với nữ tử này là: rất giống với Mạnh Tịnh Tinh. Cảm giác thứ hai là nữ nhân này rất lạnh lùng, luôn tỏ ra cảnh báo mạnh mẽ người lạ đừng đến gần.
Có thể làm cho con ngựa bất kham Tô Bình Nam có cảm giác này, có thể thấy được phong thái Mạnh Tịnh Tuyết ngày thường như thế nào.
"Xin chào, Mạnh Tịnh Tuyết. Hơn nữa ta có thể lộ ra cái trán."
Ngoài dự đoán của Tô Bình Nam, nữ nhân lại có thể đứng dậy chủ động vươn tay cười nói.
Vẻ bề ngoài và cái tên còn có thể làm cho Tô Bình Nam chưa thể xác định được, câu thứ hai có chút ý trêu chọc đã làm rõ ràng tất cả. Về cái trán, hắn chỉ nói với một nữ tử, đó chính là Mạnh Tịnh Tinh.
"Đường tỷ của Mạnh Tịnh Tinh."
Mạnh Tịnh Tuyết sau khi nói xong thì tao nhã ngồi xuống, không thèm liếc mắt nhìn Tô Bình Nam một lần nào nữa.
Trên thư phòng của lầu hai, Cố Thanh Vân nhanh nhẹn nhẹ nhàng rửa ấm trà pha trà, sau đó mỉm cười rồi đi ra ngoài.
Tô Bình Nam nhìn Lương Như Sơn cười nói: "Nghe nói Lương công tử đang kinh doanh?"
Lương Như Sơn dù da có dày đến đâu cũng hơi đỏ mặt, chưa nói đến trình độ kinh doanh của Tô Bình Nam, ngay cả Cố Thanh Vân hắn cũng thúc ngựa đuổi theo không kịp rồi, nếu không phải vì một lý do khó nói thì hắn đã kiếm được tiền rồi.
"Thỉnh thoảng, chỉ có thể xem như nửa người làm ăn."