Lương Như Sơn rất chân thực, Tô Bình Nam tuy rằng lịch sự, nhưng ánh mắt lại sắc bén mang lại cảm giác áp chế mạnh mẽ.
Trong khi hai người đang nói chuyện, đôi mắt lạnh lùng của Mạnh Tịnh Tuyết dọa cho vài nam nhân đang có ý đồ quấy rầy suy nghĩ của nàng lùi bước.
Kỹ năng phân tích mạnh mẽ của nàng đã đưa nàng đến một kết luận.
Mục tiêu của Tô Bình Nam là Lương Như Sơn, vậy thì chỉ có một lý do duy nhất, xuất thân của hắn. Và xuất thân của Lương Như Sơn chỉ có thể là cha của hắn. Hành trình gần đây của cha Lương Như Sơn rất rõ ràng đối với Mạnh Tịnh Tuyết, vì vậy chỉ có một lý do, quốc gia trung lập đã tổ chức cuộc họp đàm phán kinh doanh.
Tập đoàn Cẩm Tú kinh doanh rất rộng, nhưng ít liên hệ với nước ngoài, vì vậy đáp án dường như đã rõ ràng.
"Ngân hàng."
Mạnh Tịnh Tuyết trầm giọng cười khúc khích, hài lòng cầm ly rượu đỏ trong tay uống cạn. Trong lơ đãng biểu lộ phong tình làm cho mấy thanh niên đều ngẩn người.
Nàng rất hài lòng với nam nhân này, sau bao nhiêu năm chờ đợi, nàng quyết định không để mình bỏ lỡ.
Triển thôi!
Bây giờ Mạnh Tịnh Tuyết còn chưa biết sức mạnh của từ tình yêu. Lúc này, nàng vẫn tao nhã như trước, tự tin rằng mình có thể kiểm soát mọi thứ chứ không phải là con thiêu thân đâm đầu vào lửa.
Ngoại trừ Tô Bình Nam và Lương Như Sơn, không ai biết họ đã nói chuyện gì trong thư phòng trên lầu hai trong hơn nửa tiếng đó.
Sau khi xuống lầu, Tô Bình Nam chỉ chào Cố Thanh Vân rồi lặng lẽ rời đi, trong khi Lương Như Sơn đưa đến tận cửa.
"Hãy tin ta, tình hữu nghị của Cẩm tú có đôi khi mới là tất cả, nó quan trọng hơn ngươi nghĩ đấy."
Những lời Tô Bình Nam nói với Lương Như Sơn khi bắt tay ra về nghe có vẻ rất ý nghĩa.
Mạnh Tịnh Tuyết đang quan sát Tô Bình Nam, tai của nàng rất thính, nghe xong lời này, nàng bình tĩnh nhấp một ngụm vang đỏ.
Lương Như Sơn vẫn không kìm được sự phấn khích trong lòng sau khi Tô Bình Nam ra đi. Đối với món quà danh tác Tô Bình Nam tặng cho mình, hắn đã viết một từ "phục" rất to bên dưới.
Chẳng trách người này có thể từ bãi cỏ hoang vươn lên, làm nên nghiệp lớn.
"Lương công tử cười rất vui vẻ, có thể chia sẻ để ta vui lây được không?"
Không biết từ lúc nào, Mạnh đại tiểu thư đã lặng lẽ đứng bên cạnh Lương Như Sơn và mỉm cười nói với hắn.
"Không có gì."
Lương Như Sơn cười ha ha, nhìn vào đôi mắt sắc bén của Mạnh Tinh Tinh bèn chuyển chủ đề nói: "Tô tổng mời ta ngày mai đi xem khánh thành cảng hoa tiêu, nghe nói là cực kỳ hoành tráng khí thế, Mạnh tiểu thư có hứng thú hay không?"
Mười hai giờ trưa ngày hôm sau, công trình cảng Cẩm Tú giai đoạn một với vốn đầu tư sáu mươi triệu cuối cùng đã hoàn thành thi công.
Có mười hai chỗ thuyền đậu, giới hạn cho tàu chở hàng là mười vạn tấn.
Có thể nói có cảng biển này, bá chủ vùng biển này không còn ai ngoài Cẩm Tú.
Ở Cảng thành, với sự giúp đỡ của Hoắc Nghị, ngay khi tiền của Cẩm Tú được thanh toán, mười tàu chở hàng năm nghìn tấn và hai tàu một ngàn tấn đã được điều khiển trở lại và chờ khởi hành sau khi cập cửa khẩu cảng.
Huyện Lâm Hải trước đây đều là đàn ông sống dựa vào biển kiếm ăn nên không hiểu hàm ý của bến cảng này, vừa nghe tin đã lập tức tụ tập một đám người đến xem náo nhiệt.
Khi Mạnh Tịnh Tuyết ngồi xe của Lương Như Sơn đến hiện trường, hiện trường đã đông nghìn nghịt người. Xa xa nàng có thể nhìn thấy Tô Bình Nam trong bộ âu phục xanh thẫm đứng trên trên bờ đê, đứng phía sau hắn có ba bốn người trẻ tuổi vẻ mặt hung hãn.
Gần hàng trăm công nhân viên của Cẩm Tú đã cầm cờ để duy trì trật tự, cố gắng khiến những người xem phải lui về phía sau.
Cách đó không xa, Cố Thanh Vân nhìn thấy hai người trong đám đông, liền lớn tiếng nói vài câu với một thanh niên cầm lá cờ xanh nhỏ, người này lập tức vẫy tay ra hiệu cho nhân viên Cẩm Tú dạt ra hai bên thành một con đường nhỏ.
“Ngươi không thể đi xa hơn nữa, tiến về phía trước không xa là nơi mở đập, rất nguy hiểm.” Cố Thanh Vân túm lấy Lương Như Sơn đang đi về phía trước, mở miệng nói."
Hôm nay Mạnh Tịnh Tuyết diện một chiếc áo len màu trắng hở vai khoe tối đa vóc dáng ấn tượng, nàng chỉ vào vị trí của nhóm người Tô Bình Nam và hỏi: "Vì sao rất nguy hiểm mà bọn hắn lại đứng gần như vậy?"
Cố Thanh Vân cười bất lực: "Mấy người kia đều những kẻ điên. Các chuyên gia đã nói rằng đây là vị trí an toàn nhất mà bọn hắn lại cố tính không nghe."
Mạnh Tịnh Tuyết nhìn Cố Thanh Vân với ánh mắt khó hiểu, chờ hắn giải thích.
"Tô Bình Nam nói rằng hắn muốn nhìn thấy sóng đánh ba nghìn dặm, kết quả những kẻ điên kia cũng đi theo hắn, khuyên không được."
Vẻ mặt lạnh như băng của Mạnh Tịnh Tuyết lộ ra một nụ cười, giọng nói của nàng trong treo mà lạnh lùng:
"Côn Bằng mà quẫy cánh rời khỏi mặt nước thì đã đi xa ba ngàn dặm, để làm được việc vĩ đại như thế cần phải rèn luyện cả mười vạn trượng phu mới có thể. Tô Bình Nam thật là đề cao bản thân mình."
*Tích trong bài thơ “Thôi Thí Quan Khảo Giác Hí Tác” của Tô Thức.
Nói xong nàng đi thẳng đến chỗ Tô Bình Nam đang đứng, đợi đến khi Cố Thanh Vân và Lương Như Sơn kịp phản ứng lại thì bọn hắn đều choáng váng.
"Làm sao bây giờ?"
Hai người nhìn nhau, nếu xảy ra chuyện gì với Mạnh đại tiểu thư thì bọn hắn thực sự không chịu trách nhiệm nổi đâu.
"Chắc không sao đâu. Các chuyên gia nói rằng mặc dù ở đó có nguy hiểm, nhưng đó là vị trí quan sát tốt nhất. Chắc là yếu tố rủi ro không quá lớn."
Cố Thanh Vân nói với Lương Như Sơn, nhưng nói kiểu gì cũng nghe như hắn cũng đang tự an ủi chính mình.