Chương 2761:
Chương 2761:Chương 2761:
"Vì sao nàng không quỳ? Không đủ tiên hay là quy tắc của các ngươi đủ lớn?"
Ông chủ Phương chỉ vào nữ hài có thân hình xinh đẹp, tràn đầy vẻ quyến rũ của con lai.
"Nàng từng giúp đỡ Lâu ca, đi làm để chu cấp cho một sinh viên đại học nên khó tránh khỏi hơi kiêu ngạo. Hơn nữa, nàng là cá vàng, không phải cá gỗ."
Thành viên băng đảng trông coi nhìn tiền dưới đất với biểu cảm chấn động, cung kính nói: "Có cần ta đổi người khác cho ngài không?"
Cá vàng chỉ có thể uống rượu.
Cá gỗ thì có thể làm khó, cái gì nên hiểu đều hiểu.
Ở phố Bát Lan, tiền là giấy thông hành hữu dụng nhất.
Ông chủ Phương biết khách sộp như mình chỉ cần tuân theo quy định thì bất kể là băng đảng ngang ngược cỡ nào cũng không dám đắc tội. Huống chi hắn có bả tám vệ sĩ tỉnh nhuệ, có thể bảo vệ mình thật tốt khi có tình huống đột ngột phát sinh. Đây mới là nguyên nhân hắn tỏ ra thả lỏng như vậy.
Tuy Phương Lâm Nhiên không vui, nhưng dù sao nơi này cũng là Cảng thành chứ không phải Ôn thành.
Cho nên Phương Lâm Nhiên chỉ xua tay ra hiệu cho nữ hài kia cút ra ngoài, không so đo nữa. Tiếp đó có mấy nữ hài trông như búp bê đi vào, cố ý cười làm lành, vui vẻ uống rượu.
Tổ ấm dịu dàng là mồ chôn anh hùng.
Ở hộp đêm, thời gian thường trôi qua khá nhanh. Chuyện một khách sộp đến phòng VIP cấp kim cương của hộp đêm Đế Hào vung tiên như rác lập tức lan truyền trong đám nhân viên phục vụ tâng chót. Nhất thời gần như tất cả các nhân viên phục vụ không có việc gì làm đều lượn lờ gần phòng VIP, chờ đợi cơ hội giới thiệu bản thân.
Sau năm 1997. sự phát triển thần tốc của nội địa và sự quật khởi của ngành công nghiệp tình dục ở Hào Giang khiến phố Bát Lan dần xuống dốc, có thể nói cơ hội kiếm bộn như vậy là nghìn năm có mội....
"Gái Tây có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, giá gấp ba."
"Đồ ngốc Tình Tình từ chối lời mời của đối phương, vị đại gia kia ra giá một trăm nghìn đô la Mỹ đấy..."
Trong phòng thay đồ, mấy nhân viên phục vụ thì thâm trao đổi thông tin mình nghe thấy. Mà nhân viên pha chế một tiếng trước còn quỳ xuống phục vụ Phương Lâm Nhiên giờ đã lắng lặng thay ra bộ đồ đen trắng trên người, sau đó im lặng đi ra ngoài.
"A Vĩnh, ngươi đi vội như vậy làm gì?”
Một nhân viên phục vụ cười hì hì hỏi: "Hôm nay ngươi gặp may, không ở lại tiếp tục kiếm tiền boa à?"
"Trong nhà xảy ra chút việc, ta phải về một chuyến. Huống chỉ ta nợ MK một ân tình, vừa hay hôm nay nhờ hắn thay ca xem như trả ơn."
A Vĩnh mỉm cười đáp lại, sau đó vội vàng đi ra ngoài.
Không có ai quan tâm một nhân viên pha chế, cho nên A Vĩnh thuận lợi ra khỏi cửa sau của hộp đêm Đế Hào giống như mọi khi.
Sau khi ra ngoài, A Vĩnh cẩn thận xác định không có ai bám theo mình rồi mới xoay người đi vào một con ngõ nhỏ, đi bộ bảy tám phút tiến vào một quán trọ nhỏ treo biển led màu hồng.
“Ta tìm Chu ca."
Khi đi ngang qua quây tiếp tân của quán trọ, A Vĩnh lạnh lùng bỏ lại một câu. Mà nữ nhân sắc mặt vàng vọt ngồi ở đó chẳng nói chẳng rằng, chỉ tiện tay ấn nút thông với cửa sắt tầng hai. ...
Chu ca rất lực lưỡng, bộ râu đen và gương mặt dữ tợn làm cho hắn cực kỳ có cảm giác áp lực.
"Ba tháng rồi không hợp tác, hôm nay ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Chu Tiêu biệt danh Ngưu Đầu nhìn A Vĩnh gõ cửa đi vào, cất giọng khàn khàn hỏi.
"Vụ lớn, mục tiêu lần này là dê béo, nhưng rất khó giải quyết."
A Vĩnh không còn dáng vẻ dè dặt của nhân viên phục vụ. Hắn nhìn Ngưu Đầu, ánh mắt bình tĩnh lạ thường: "Hiện tại Tam Liên Xã muốn lấy mạng ngươi, lệnh truy nã trên đảo Mỹ Lệ cũng treo tên ngươi lên đầu, ta không tin giờ ngươi còn nhiều tiền."
"Nói cụ thể xem nào."
Ngưu Đầu lên tiếng.
"Đại gia nội địa, bảy vệ sĩ, không có súng."
Khả năng quan sát của A Vĩnh rất đỉnh: "Mấy vệ sĩ đều có dấu vết quân nhân. Chắc là mấy người này đi Mỹ, chỉ chơi ở đây một đêm. Nếu muốn ra tay thì thời gian eo hẹp.
"Có thể thu hoạch bao nhiêu?"
Khi nghe thấy con số bảy vệ sĩ, Ngưu Đầu liếm môi, ánh mắt như rắn nhìn thấy con mồi.
"Bọn hắn xách hai vali, bên trong toàn là đô la Mỹ, ta ước lượng có khoảng mấy trăm nghìn. Điều quan trọng nhất là ta nhìn thấy trong ví tiên của vị đại gia kia có một tấm thẻ đen không ký tên của ngân hàng Standard Chartered."
A Vĩnh trả lời.
Từ xưa tiền tài động lòng người, ông chủ Phương cho rằng mình chỉ đi chơi một đêm, không phá hỏng quy tắc, còn dẫn theo bảy vệ sĩ, tất nhiên sẽ bình an. Nhưng hắn quên một chuyện.
Thế giới này vĩnh viễn không thiếu kẻ liều mạng, nhất là những kẻ dám động não trong tình huống này lại càng mạnh!
Ngưu Đầu, tội phạm truy nã số một đảo Mỹ Lệt
Hắn bị Cảng thành truy nã suốt bốn năm, còn khét tiếng hơn cả Đồ tể đêm mưa Lâm Quá Vân. Nhưng không có ai biết tướng mạo của kẻ giết người hàng loạt Sài Thiên Vĩnh...
Nếu ngươi đi vào bất kỳ một đồn cảnh sát nào, kiểu gì cũng nhìn thấy mười mấy tấm lệnh truy nã thậm chí đã ố vàng ở khoảng trống trên hành lang.
Trong những tấm lệnh truy nã này, xếp thứ hai là Chu Tiêu đang hút thuốc lá trong quán trọ nhỏ này ở Du Tiêm Vượng.
Lệnh truy nã hắn có rất nhiều chữ, có thể thấy tên này bưu hãn đến mức nào.
Chu Tiêu, biệt danh Ngưu Đầu.
Người lên kế hoạch chính cho bốn mươi ba vụ án nổ súng.
Sáu cảnh sát bị bắn chết, bốn thủ lĩnh của tổ chức thuộc Tam Liên Xã cũng chết trong tay hắn.
Cuối lệnh truy nã còn có một dòng chữ nhỏ.
Sau năm 1996. có nhân chứng đã nhìn thấy dáng vẻ của người này, từ đó về sau hắn không xuất hiện nữa.
Tương tự, trong văn phòng thứ tư của tổ trọng án Cửu Long đã lâu chưa mở ra cũng đặt một tấm bảng trắng mấy năm rồi vẫn chưa xóa.
Tấm bảng trắng này đã phủ bụi từ lâu.
Trên đó dán đầy ảnh chụp, tất cả ảnh chụp đều được nối lại với nhau bằng nét bút đỏ, cuối cùng hội tụ tại một dấu hỏi chấm. Nếu có cảnh sát lâu năm nhìn thấy những tấm ảnh này, có lẽ hắn sẽ lập tức hiểu ra tấm bảng trắng này thể hiện điều gì.