Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2760 - Chương 2762:

Chương 2762: Chương 2762:Chương 2762:

Sáu vụ án giết người man rợn chưa được phái

Một loạt án mạng đã xảy ra từ Đồn Môn đến Tú Mậu Bình, từ Vượng Giác đến Tiêm Sa Chủy, thậm chí cả Cửu Long. Những bức ảnh tràn ngập nội dung máu me này chính là bằng chứng chụp lại hiện trường của sáu án mạng xảy ra ở năm khu vực.

Nạn nhân của các vụ án này có nghề nghiệp khác nhau, nhưng có một điểm chung: bọn hắn đều là thương nhân vùng khác, hơn nữa còn mang theo lượng lớn tiên mặt.

Phương thức tử vong cũng khác nhau.

Dùng dao chém chết, siết cổ chết, dùng rìu giết chết, dìm chết chìm...

Nếu không phải nạn nhân của các vụ án đều có điểm chung, thì e rằng cho dù là cảnh sát có kinh nghiệm phong phú cũng không gộp chung các vụ án tưởng chừng không có liên quan gì với nhau này lại làm một.

Nhưng điều khiến cảnh sát cảm thấy kỳ lạ là hai năm trước, kẻ sát nhân nhắm vào thương nhân nơi khác đột nhiên dừng tay.

Hung thủ đột nhiên mai danh ẩn tích, về sau không xuất hiện nữa.

Cảnh sát không biết rằng hai năm trước, một nhân viên phục vụ trông có vẻ hiền lành làm việc cho một hộp đêm ở phố Bát Lan đã gặp tai nạn xe cộ, mà vụ tai nạn xe cộ ấy khiến hắn phải nghỉ ngơi hai năm.

Nhân viên phục vụ này chính là Sài Thiên VĩnhI

Thật ra sau vụ tai nạn xe, sau khi xuất viện Sài Thiên Vĩnh vẫn tiếp tục gây án.

Vì sao các vụ án sau đó không bị cảnh sát gộp vào vụ án sát hại người giàu?

Nguyên nhân rất đơn giản. Một vụ tai nạn xe thảm khốc khiến Sài Thiên Vĩnh mất khả năng chạy trốn và vận động mạnh quá mức, cho nên tên sát nhân xảo quyệt và hung ác này đã chuyển từ hình thức hành động độc lập sang hình thức hợp tác đội nhóm...

Trong phòng lặng ngắt như tờ, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Ngưu Đầu Chu Tiêu xoa cái cằm đầy râu, ánh mắt phức tạp. Ba đàn em trốn chui trốn lủi theo hắn cũng im lặng, không có ý định lên tiếng.

"Ba tháng trước giết tên người Triều Châu kia, chính miệng ngươi nói với ta là hắn mang theo ít nhất năm trăm nghìn tiền mặt, hơn nữa chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trên cổ tay cũng có giá hàng triệu." Ngưu Đầu Chu Tiêu phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng: "Nhưng lão tử chỉ nhận được chưa đầy hai trăm nghìn! Thế thì ta tin ngươi thế nào được?"

"Ta nào biết khách sộp vung tiên như rác ở Đế Hào lại dùng hàng nhái chứ!"

Sài Thiên Vĩnh phớt lờ lời oán trách của Chu Tiêu, bởi vì hắn biết gần đây đối phương thiếu tiên đến tình cảnh chật vật, nhất định tên này sẽ động lòng.

"Nhiều vệ sĩ như vậy, chúng ta phải dùng súng. Trước hết phải bàn kỹ chia chác thế nào."

Quả nhiên giống với dự đoán của Sài Thiên Vĩnh, sau vài phút suy nghĩ, Chu Tiêu lên tiếng hỏi.

"Các ngươi lấy đô la Mỹ và đồ trang sức, ta muốn tấm thẻ đen không ký tên."

A Vĩnh đưa ra ý kiến của mình.

Im ỉm phát tài là châm ngôn của Sài Thiên Vĩnh. Là sát thủ của hàng loạt vụ án giết chết thương nhân giàu có nơi khác, hắn có con đường lấy cắp số tiền khổng lồ từ tấm thẻ đen này.

"Lần trước hợp tác giết người, ta đã biết ngươi không đơn giản. Ngươi có thể kiếm tiên từ thẻ đen Chartered, nhưng ngươi không cảm thấy ra tay trong tình huống đối phương có bảy vệ sĩ mà ta chỉ lấy được mấy trăm nghìn đô la Mỹ là hơi ít không?"

"Đừng nói tới mấy thứ như đồng hồ, dây chuyên của hắn. Ngươi biết giá bán không cao mà."

Chu Tiêu híp mắt nhìn chằm chằm nhân viên phục vụ trước mặt.

"Lát nữa ta sẽ quay lại đó, chọn thời gian thích hợp bỏ cái này vào đồ uống của bọn hắn."

Sài Thiên Vĩnh lấy ra một cái lọ nhỏ trong suốt.

Dưới ánh đèn mờ, chất lỏng trong bình lóe lên ánh sáng màu xanh nhạt.

"Ta đã ở trong phòng VIP khoảng nửa tiếng. Thông qua cuộc nói chuyện của bọn hắn, ta biết sáng mai tên nhà giàu kia sẽ lên máy bay đi Mỹ. Giờ này vẫn chưa về khách sạn chứng tỏ bọn hắn sẽ ở lại Đế Hào chơi cả đêm."

"Thời gian bọn hắn rời đi hẳn là khoảng bốn giờ sáng. Dựa theo khả năng tiêu tiền của bọn hắn, có lẽ hộp đêm sẽ sắp xếp xe chở bọn hắn ra sân bay. Mà tài xế lái xe sẽ là người của ta."

"Hắn sẽ lựa chọn tuyến đường hầm ngắn ở Du Ma Địa gần như không có xe cộ qua lại vào thời điểm đó. Mà ta có thể đảm bảo thuốc sẽ phát huy tác dụng đúng lúc các ngươi ra tay. Vì vậy, thật ra các ngươi không cần liêu mạng."

Sau khi nói ra kế hoạch của mình, A Vĩnh mới mỉm cười hỏi: "Bây giờ ngươi thấy chia chác như vậy có công bằng không?"

"Được."

Chu Tiêu nhìn A Vĩnh, trong mắt đã có phần kiêng dè.

Hắn là lão giang hồ, đương nhiên biết toàn bộ kế hoạch này không phải một tên phục vụ có dũng có mưu có thể làm được. Rõ ràng nhân viên phục vụ ba tháng trước đột nhiên đến tìm mình hợp tác này tuyệt đối không đơn giản. ...

Ông chủ Phương vẫn đang chơi bời phóng túng trong phòng VIP kim cương của hộp đêm Đế Hào không biết rằng đã có hai nhóm dân liêu mạng đang theo dõi mình.

"Không có việc gì đâu A Long, ngươi phải thả lỏng mà hưởng thụ tất cả."

Phương Lâm Nhiên đã ngà say, cười to nói với vệ sĩ mà mình tin tưởng nhất: "Thế giới ngâm Cảng thành vô cùng coi trọng quy củ, chỉ cần chúng ta tiêu tiền thì tuyệt đối không gặp phải bất cứ phiền phức nào."

"Ông chủ, để lộ nhiều tiền như vậy, chẳng may có kẻ có mắt không tròng nổi tâm tư bất chính..."

A Long không dính một giọt rượu châm chậm lắc đầu.

"Thế nên mới nói Cảng thành trở về với Trung Quốc là chuyện tốt. Trước đây chỉ có tội phạm trong nước mới dám làm những chuyện này."

Phương Lâm Nhiên hờ hững đáp: "Hiện tại hai bên hợp tác chấp pháp, ngươi biết mấy năm gần đây có bao nhiêu tên tội phạm to gan đến Cảng thành gây án đã bị bắn nổ đầu không?"

"Hai mươi bảy!"

Ông chủ Phương nhấc tay, uống cạn ly rượu trong tiếng cười đùa của mấy cô gái phương Tây."
Bình Luận (0)
Comment