Chương 2768:
Chương 2768:Chương 2768:
Ánh mắt mấy người đều đổ dồn vào Phương Lâm Nhiên đang hôn mê.
Nhất là Hà Thi Khiết, ánh mắt vô cùng phức tạp. Nếu những người này thật sự đến vì cuộc gọi kia, vậy dường như mình đã vô tình mở ra một cánh cửa bí mật?
Một cuộc gọi nội địa lại có thể làm cho Hòa Ký hành động lớn như vậy?
Thứ ẩn chứa trong đó khiến nữ hài đủ thông minh thật sự sợ hãi.
Dù sao biết quá nhiều không phải là chuyện tốt.
Hà Thi Khiết còn chưa kịp suy nghĩ thêm đã thấy cửa phòng khám bị đẩy ra, mấy chục thành viên băng đảng nối đuôi nhau đi vào, làm cho phòng khám vốn cực kỳ rộng rãi bỗng trở nên chật chội.
"Ta biết ngươi, tay nghề không tồi, rất nhiêu huynh đệ từng nhận ân tình của ngươi, ta vẫn chưa cảm ơn ngươi."
Không hống hách và ngang ngược như trong tưởng tượng của mấy người Hà Thi Khiết.
Sau khi kiểm tra mọi ngóc ngác, các thành viên băng đảng này chỉ im lặng đứng đó. Phi Cơ được Hung Nhân Kiệt và hai người Triều Châu vây quanh, đi đến trước mặt Lâm Thời Độ rồi khách sáo nói: "Lần này đã quấy rây bác sĩ Lâm, xem như ta nợ ơn ngươi."
"Phi Cơ ca khách khí quá, ngươi cần ta làm gì thì cứ gọi điện là được."
Lâm Thời Độ hơi ngạc nhiên trước thái độ hòa nhã của Phi Cơ, nhưng vẫn vô cùng thận trọng.
"Tìm xem có mấy thứ như chứng minh thư không, xem có phải là người này hay không."
Phi Cơ chỉ vào Phương Lâm Nhiên vẫn đang hôn mê, ra hiệu cho Hung Nhân Kiệt ở bên cạnh.
Hung Nhân Kiệt nhìn Lâm Thời Độ.
Bác sĩ hắc đạo run rẩy lập tức lấy chiếc áo khoác của Phương Lâm Nhiên từ trong tủ ra, đưa cho nam nhân nổi tiếng hung ác trước mặt. Đôi tay run lẩy bẩy đã bán đứng tâm trạng căng thẳng của hắn.
Sao có thể không căng thẳng chứ.
Mấy năm gần đây, trong mười người bị thương thì có tới năm người bị thương là do chuyện mà kẻ này gây ra. Thậm chí có không ít người nói rằng Hung Nhân Kiệt hiện tại còn oai phong hơn Phủ Đầu Tuấn năm xưa!
Nhất là khi đôi mắt lạnh lùng của Hung Nhân Kiệt nhìn chằm chằm, Lâm Thời Độ cảm thấy rợn tóc gáy.
"Đã tìm được người, bình an vô sự.”
Phi Cơ cầm tấm chứng minh thư được tìm thấy trong ví tiền của Phương Lâm Nhiên. Sau khi đối chiếu gương mặt và xác định người vẫn ổn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại Hòa Ký vận hành theo quán tính, ngoại trừ khống chế rất nhiều việc làm ăn của Hòa Ký, tập đoàn Cẩm Tú không can thiệp nhiều vào các phương diện khác, hiển nhiên Tô Bình Nam rất rõ vị trí của Hòa Ký trên bản đồ Cẩm Tú.
Thậm chí đây là cuộc điện thoại duy nhất Tô Bình Nam đích thân gọi cho Phi Cơ, huống chỉ thời gian gọi điện là rạng sáng.
"Phải cho đủ ân tình, người này vô cùng quan trọng với chúng ta. Hơn nữa, Hòa Ký có thể lên cao một bậc nữa hay không, hắn là then chốt!"
Đây là nội dung duy nhất mà Tô Bình Nam nói trong điện thoại.
"Khi nào thì hắn tỉnh?"
Phi Cơ nhìn Lâm Thời Độ. "Ta tiêm thuốc gây mê cho hắn. Ngoài ra, có lẽ hắn đã hấp thụ một số loại thuốc gây ảo giác. Theo phán đoán của ta thì khoảng tâm ba tiếng nữa."
Lâm Thời Độ thành thật trả lời.
Phi Cơ gật đầu, sau đó nhìn Hà Thi Khiết dè dặt đứng một bên.
"Hà tiểu thư, là ngươi gọi điện thoại có phải không?"
Nữ hài gật đầu.
"Ngươi là ai?"
Phi Cơ lại nhìn Hoàng Bách Hán sắp đứng không vững bên cạnh.
"Ta là tài xế, ta không biết gì cả!"
Hiển nhiên Hoàng Bách Hán rất sợ hãi, giọng nói kèm theo tiếng nức nở.
"Đừng vội, đừng sợ."
Phi Cơ đã hoàn toàn thích nghi với vị trí thủ lĩnh, từ lâu đã không còn sự ngây ngô, thay vào đó là bình tĩnh và cẩn thận.
Hắn nhìn một nam một nữ phía đối diện, từ tốn nói: "Ta muốn biết toàn bộ quá trình sự việc xảy ra, không được bỏ sót một chỉ tiết nào."
“Từng người nói đi."
Trong phòng khám u tối, Hà Thi Khiết nuốt nước bọt, bắt đầu dùng giọng nói trong trẻo kể lại. ...
"Mấy kẻ ra tay có lai lịch gì, đến giờ vẫn không có cách nào phán đoán. Nhưng tên tài xế đột nhiên bỏ trốn trước khi ra tay là một cánh cửa đột phá."
Sau khi Tình Tình dốc hết can đảm kể lại sự việc trước ánh mắt sắc bén của mấy chục hán tử, Hung Nhân Kiệt vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
"Hộp đêm Đế Hào là địa bàn của Hào Mã Bang, hình như người trông coi là Ba Bế" Phi Cơ gật đầu: "Dẫn người đến phố Bát Lan, ta sẽ đánh tiếng với Minh Vương, ngươi tới đó bảo Ba Bế giao ra người này."
Hung Nhân Kiệt gật đầu.
"Nếu phải cho đủ ân tình, thì chúng ta cần tìm ra đám người này và đưa tới đây trước khi ông chủ Phương tỉnh lại."
Phi Cơ châm một điếu xì gà: "Mọi người đi làm việc, động tĩnh có thể lớn chút."
"Nếu là Hào Mã Bang thấy tiền nổi lòng tham thì sao? Ta lo Minh Vương sẽ ra mặt bảo vệ."
Khi mọi người khom lưng toan rời đi, Hung Nhân Kiệt do dự một lúc, cuối cùng vẫn hỏi ra.
"Vậy thì đánh hắn thật đau."
Phi Cơ phì phèo hút thuốc, nhếch môi nở nụ cười dữ tợn: "Hiện tại Hòa Ký không cần nể mặt bất kỳ ai, chúng ta muốn một lời giải thích."...
Ba giờ sáng.
Tuy Cảng thành được mệnh danh là thành phố không bao giờ ngủ, nhưng giờ này mọi ồn ào náo nhiệt vẫn dần yên tĩnh.
Phố Bát Lan cũng vậy.
Mặc dù những tấm biển led tràn đầy hấp dẫn vẫn nhấp nháy, nhưng gái đứng đường và cả những sinh viên ra ngoài làm gái đã ít đi.
Đám côn đồ để kiểu tóc đặc biệt, trên cánh tay xăm rồng xăm phượng cũng phờ phạc gục đầu lên quầy tiếp tân của bãi đậu xe ngái ngủ.
"Thả lỏng đi, giờ không phải là mười mấy năm trước."
Lão Bành đã làm cảnh sát tuần tra hơn hai mươi năm gần ba mươi năm, hắn cảm thấy mình có đủ kinh nghiệm phong phú trong việc tuần tra ban đêm nên đã chỉ bảo cho đồng nghiệp mới vào làm ngày thứ ba.