Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2768 - Chương 2770

Chương 2770 Chương 2770Chương 2770

"Đi tặng hai cảnh sát tuần tra kia cái này, cảm ơn bọn hắn nể mặt, bảo bọn hắn cầm tiền rồi đi xa chút."

Hung Nhân Kiệt đã đến dưới tòa nhà hộp đêm Đế Hào, tiện tay ném hai xấp tiền dày cộp vào tay tên đàn em thường xuyên tiếp xúc với cảnh sát tuần tra phố Bát Lan: "Ngươi là thẻ Octopus tại con phố này, đi xử lý ổn thỏa mọi chuyện đi."...

"Ta phải lập tức chạy trốn. Ngươi nói là sẽ không có chuyện gì cơ mà, phải làm sao đây?"

Trong khi phố Bát Lan bắt đầu nổi sóng gió, tài xế A Đường phụ trách lái xe đưa đón khách của hộp đêm Đế Hào đang trốn trong nhà trọ của mình gọi điện cho A Vĩnh.

"Vốn dĩ không có chuyện gì, giết sạch rồi giao cho đám heo kia xử lý là được. Không có ai quy định một tài xế chở khách còn phải bảo vệ khách, không được chạy trốn. Tuy nhiên đám heo kia làm việc quá tệ, còn nói là tội phạm truy nã số 2 đảo Mỹ Lệ gì đó, đúng là chết tiệt!"

Nét mặt Sài Thiên Vĩnh dữ tợn: "Giờ ngươi lập tức trốn ra ngoài ngay. Ta là anh họ của ngươi, yên tâm đi, sẽ không sao đâu."

"Không sao?”

A Đường không nhịn được gào lên: "Ta quay lại xem, hiện trường có bảy người chết!"

"Ngươi biết chuyện này có nghĩa là gì không?"

"Đại án động trời, tổ trọng án sẽ can thiệp, cục chống Xã hội đen và Tội phạm có tổ chức sẽ can thiệp. Để sự việc không lan rộng, các băng đảng cũng sẽ can thiệp. Kết cục tốt nhất của ta là ngồi tù rất nhiều năm!"

"Thậm chí ta sẽ chết!" Sài Thiên Vĩnh ở đầu bên kia bình tĩnh hơn nhiều, chờ em họ mình phát tiết xong mới chậm rãi cất lời: "Đừng quên mấy năm nay ngươi đã cầm bao nhiêu tiền. Một khi bị cớm điều tra ra tội danh này, ngươi không thoát được kiếp ngồi tù mọt gông!"

"Giờ ta phải làm sao?"

Có lẽ thái độ bình tĩnh của Sài Thiên Vĩnh đã lây sang A Đường đang suy sụp. Mấy phút sau, A Đường dần bình tĩnh lại.

"Chiếc xe ở hiện trường là phiền phức lớn nhất, mà ngươi là cánh cửa đột phá duy nhất, cho nên ngươi nhất định phải trốn ngay. Ta có một cứ điểm ở phòng 77 dãy 18B tòa nhà Hải Sơn, ngươi ở đó chờ ta."

Sài Thiên Vĩnh thể hiện thái độ bình tĩnh của một tên tội phạm phạm tội nhiều lần: "Trước khi ta tới tìm ngươi, ngươi tuyệt đối không được liên lạc với bất kỳ ai, ngụy tạo cảnh ngươi mất tích."

"Khi nào thì ngươi đến đó?"

A Đường gật đầu.

"Một tiếng, ta đi liên hệ cho thuyền ra biển."

Sài Thiên Vĩnh cúp máy.

Khi đối mặt với nguy hiểm, con rắn độc núp trong bóng tối này có trực giác kinh người. ...

"Kiệt ca đến chỗ ta chơi có cần gây ra động tĩnh lớn như vậy không?"

Người phụ trách Đế Hào được bảy tám hán tử vây quanh, lạnh lùng nhìn đoàn người Hung Nhân Kiệt đi vào đại sảnh, giọng điệu lạnh băng: "Ta biết hiện tại Hòa Ký thống nhất thiên hạ, nhưng Hào Mã Bang không phải ăn chay, ngươi làm vậy thì vứt mặt mũi của Minh Vương ca ở đâu?"

"Chuyện đêm nay là ngươi làm trái quy củ, Minh Vương ca sẽ không nói gì."

Hung Nhân Kiệt híp mắt nhìn Ba Bế phía đối diện, giọng điệu tràn đầy khinh thường: "Cứ cách mấy năm trên giang hồ sẽ có Ba Bế ca xuất hiện thượng vị, nhưng không mấy ai có thể sống lâu. Ta nghe cái tên này của ngươi là buồn nôn, chém ngươi xem như để cho lỗ tai của ta được yên tĩnh vài năm."

"Ngươi muốn giết ta? Hòa Ký cũng muốn nuốt phố Bát Lan?"

Ba Bế không biết chuyện gì xảy ra đương nhiên cho rằng đây là hành vi khiêu khích, Hòa Ký muốn chiếm địa bàn của mình. Nhưng hắn vẫn ngập ngừng hỏi một câu: "Ta phá hỏng quy củ gì cơ?"

Trên giang hồ không chỉ có chém giết, kẻ có thể lên làm người đứng đầu băng nhóm không có mấy ai ngu ngốc.

Hắn đã sai người báo cho Minh Vương, nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy mà các băng nhóm khác của Hào Mã Bang vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, ngay cả rất nhiều thuộc hạ của mình đều không tới hỗ trợ, điều này ít nhiêu gì cũng khiến Ba Bế cảm thấy bất thường.

"Hai tiếng trước, bạn của Hòa Ký là ông chủ Phương đến từ nội địa đã tiêu hơn ba trăm nghìn đô la Mỹ ở chỗ các ngươi, thậm chí còn làm một tấm thẻ kim cương năm trăm nghìn đô la Mỹ có đúng không?”

Hung Nhân Kiệt chậm rãi cất lời.

"Đúng."

Ba Bế cắn răng trả lời: "Ông chủ Phương bao trọn hàng cao cấp, hơn nữa còn khui hơn bốn mươi chai rượu ngon, Louis XIII khui hẳn tám chai, ta không tăng giá."

"Hắn làm một tấm thẻ kim cương, chúng ta cũng đủ nể mặt. Các ngươi không thể tới gây chuyện vì bạn của các ngươi chọn địa bàn của ta mua vui, đó mới là làm trái quy củ."

"Không phải chuyện tiên nong."

Hung Nhân Kiệt lắc đầu: "Ông chủ Phương bị ám sát trên đường đến sân bay, có phải các ngươi ra tay không?" "Hung Nhân Kiệt, người khác nể mặt ngươi nhưng chưa chắc ta phải nể mặt ngươi. Hòa Ký các ngươi muốn cướp địa bàn thì cứ đánh, đừng đổ tội cho taI"

Lăn lộn giang hồ phải như vậy, cho dù trong lòng lo lắng nhưng khí thế của Ba Bế không hề lép vế.

"Địa điểm xảy ra chuyện là đường hầm số 3."

Hung Nhân Kiệt lấy ra một điếu thuốc lá châm lửa, lạnh lùng phả một ngụm khói màu xanh nhạt đến trước mặt Ba Bế, tiếp tục nói: "Từ phố Bát Lan ra sân bay, vì sao các ngươi tiễn khách không đi Airport Express tuyến Đông Phổ Tiêm Sa Chủy mà lại chọn đi đường vòng?"

Các câu hỏi liên tiếp khiến một người không rõ tình hình như Ba Bế ngây ra như phông.

"Thời điểm xảy ra chuyện, tài xế của các ngươi đột nhiên dừng xe trong đường hầm, hơn nữa còn mang theo chìa khóa. Chuyện này thì giải thích thế nào?"

"Tất cả vệ sĩ của ông chủ Phương đều bị trúng thuốc, mà nơi duy nhất bọn hắn ghé qua là hộp đêm Đế Hào các ngươi. Chuyện này lại giải thích thế nào?”

Hung Nhân Kiệt giang tay ra.

"Chúng ta là côn đồ, không phải cớm, có những manh mối này đã đủ rồi. Ngươi còn gì để nói không?"

"Tìm A Đường đến đây."

Ba Bế đã nhận ra điểm bất thường trong chuyện này, cuối cùng hắn cũng phát hiện Hòa Ký gióng trống khua chiêng đến đây tìm mình không phải dự định chiếm địa bàn, mà là dưới trướng mình thật sự có kẻ ra tay sát hại khách hàng!
Bình Luận (0)
Comment