Lưu Đường bực dọc rít một hơi thuốc, cảm thấy có chút cáu kỉnh. Hắn cũng được coi là đại nhân vật giao du với hắc bạch lưỡng đạo ở Bình Nguyên, đương nhiên biết Tô Bình Nam không dễ chọc vào.
"Đất hiếm dưới biển này trị giá hàng chục tỷ, huống chi ta không thử thì lần hợp tác này đồng bọn chúng ta không có cách nào nói rõ."
Nói rồi hắn chỉ lên phía trên.
Người trong giang hồ thân bất do kỷ, Vương Lâm hiểu được đạo lý này. Hơn nữa khi cả hai bên có khối lượng của cải lớn như vậy, vì tranh đoạt ích lợi thì phải đấu trí đấu dũng đến cùng.
"Xưa đâu bằng nay, ngày xưa chúng ta chân không không sợ mang giày, dùng mạng sống để đổi lấy tiền đồ phú quý, lão Vương ta đều đi cùng ngươi. Bây giờ chúng ta đã giàu có, thật tình thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện."
Vương Lâm hiểu được cũng nghiêm túc thuyết phục Lưu Đường. Hai người có tình cảm rất sâu đậm, hắn quen biết Lưu Đường cách đây bảy, tám năm trước, khi bọn hắn đang ở giai đoạn tồi tệ nhất.
Lưu Đường ngồi tù hai năm vì tội đầu cơ trục lợi mới được thả ra, trong khi Vương Lâm trở thành một tên côn đồ lưu manh vì bị phụ huynh học sinh hiểu lầm cùng với lời đồn thổi mà mất việc, vợ cũng ly hôn.
Thế là hai kẻ bần cùng tay trắng gặp nhau, vậy mà đã làm nên sự nghiệp lớn. Sự táo bạo của Lưu Đường và suy nghĩ chín chắn của Vương Lâm bổ sung cho nhau. Trong những năm tháng hoàng kim long xà hỗn tạp đầy biến động và sóng gió của Hạ quốc, hai người bắt đầu bán kem que, cái gì kiếm ra tiền họ đều làm, sự gian khổ trong đó người ngoài không thể nào hiểu thấu được. Sau đó có chút vốn liếng, Lưu Đường kiên quyết bước vào ngành công nghiệp năng lượng.
Sự tàn nhẫn to gan của Lưu Đường phối hợp với sự bày mưu tính kế của Vương Lâm lại thật sự khiến cho hai người bọn hắn làm nên sự nghiệp.
Vào cuối năm ngoái, một bản phân tích báo cáo nhu cầu thăm dò về cấu trúc mở rộng của thềm lục địa đã được một sinh viên mới ra trường giao cho người phụ trách xí nghiệp Khai thác mỏ Đường Lâm, vì đó chỉ là phỏng đoán nên người phụ trách không xem trọng lắm.
Không ngờ cậu sinh viên đại học đúng thật là có chút tài năng, đợi mấy tháng không thấy phản hồi, cậu sinh viên ngựa non háu đá này đã cãi nhau với người phụ trách rồi giận dữ từ chức, lúc bước ra khỏi cổng còn mắng xí nghiệp Khai thác mỏ Đường Lâm có mắt không tròng. Lời này vừa lúc bị Lưu Đường đang ngồi trên xe ra khỏi cổng nghe được, một loại trực giác làm cho hắn ngăn cản cậu sinh viên lại.
Sau khi nghe giải thích xong, Lưu Đường sai người đi tới Lâm Hải Thiên Nam lặng lẽ thăm dò, sản lượng cực kỳ phong phú hiếm có hiển hiện ra trước mắt Lưu Đường.
Khoáng sản trị giá hàng trăm, thậm chí hàng tỷ khiến hắn thèm muốn đỏ mắt, ấy vậy mà báo cáo này đã bị trì hoãn tới mấy tháng, vùng biển này đã bị tập đoàn Cẩm Tú ở Thiên Nam nhận thầu, hơn nữa rõ ràng còn là một khoản đầu tư lớn.
Sau khi nghe ngóng bối cảnh của tập đoàn Cẩm Tú, quá lợi hại, hắn là Cự Vô Bá của Thiên Nam.
*Cự Vô Bá: người sống thời Tây Hán, có thân hình đặc biệt cao, lại to khỏe như một con bò mộng. Anh ta còn có tài huấn luyện thú dữ như hổ. báo, tê giác, voi. Anh ta được phong làm hiệu úy, dẫn đám mãnh thú ra trận đánh giặc.
Một màn khai trương cảng hoành tráng cộng với khí phách ngút trời của Tô Bình Nam hiển hiện trước mắt mọi người khiến cho một kẻ lăn lộn nhiều năm trong thương trường như Lưu Đường lập tức biết việc đã không thành, bỏ đi ý tưởng ban đầu là đàm phán mua lại bãi nuôi trồng thủy sản ven biển và bến cảng của đối phương.
Điều Lưu Đường không biết chính là, cho dù sớm hơn mấy tháng, Tô Bình Nam cũng không động vào cảng Cẩm Tú. Trong mắt Tô Bình Nam, ích lợi thu được của ba huyện Lâm Hải chỉ là phụ, quan trọng nhất chính đây chính là con đường lui của hắn.
Có con đường lui này, nếu thực sự xảy ra chuyện gì đó, với sự kiểm soát của Cẩm Tú ở Lâm Hải, Tô Bình Nam có thể bình tĩnh đứng lên làm lại.
"Hãy giúp ta ván cuối cùng đi, mọi người đều mang giày, vì vậy sẽ không đến mức liều mạng sống chết. Không phải là lúc chơi cờ đều nói quan trọng là tiên thủ sao, hiện tại đối phương còn không biết ý đồ của chúng ta, chúng ta hãy ra tay trước."
*Tiên thủ (Sente): Một nước đi hay một chuỗi nước đi trên một khu vực nào đó trên bàn cờ vây. Sau khi kết thúc thì bạn có quyền di chuyển tiếp ở khu vực khác.
Lưu Đường nhìn thẳng Vương Lâm, người đã đồng hành cùng hắn suốt những năm qua chưa bao giờ khiến hắn thất vọng, và chắc chắn lần này cũng sẽ không như vậy.
"Nghe đồn Tô Bình Nam là người tàn nhẫn hung bạo. Thực ra mọi người đều bỏ sót một điều, đó là người này rất giỏi nắm bắt sơ hở của đối phương, khả năng nắm bắt cơ hội và tình huống tấn công chính xác đến kinh người."
Biết rằng Lưu Đường đã hạ quyết tâm, Vương Lâm lập tức từ bỏ ý định thuyết phục và bắt đầu phân tích quan điểm của mình về Tô Bình Nam.
Sau khi nhận lấy điếu thuốc mà Lưu Đường đưa cho mình, Vương Lâm nói tiếp: "Chỉ có sai tên chứ không sai biệt hiệu. Từ lâu người này đã được xưng là Tiểu Hồng Bào vô cùng tàn nhẫn ở Ô thành, cho nên người này nhất định đủ tàn nhẫn, không thể khinh xuất buộc hắn cởi giày. Nếu không, các huynh đệ liều chết dưới trướng hắn rất có khả năng liều mạng."
Lưu Đường gật đầu, tuy rằng hắn cũng nuôi không ít người, nhưng so với một con cú vọ lớn như Tô Bình Nam thì quả thật không đủ.