"Vấn đề được chia thành hai khía cạnh. Đầu tiên, chúng ta tham gia thị trường từ phía G và mua lại công ty Khai thác mỏ Lâm Hải. Bằng cách này, chúng ta có thể gia nhập thị trường một cách danh chính ngôn thuận."
Lưu Đường không ngừng gật gật đầu.
Vương Lâm mỉm cười: "Tô Bình Nam có một nhược điểm rất rõ ràng."
Lưu Đường lập tức trầm giọng hỏi: "Nhược điểm gì, nắm lấy điểm này có thể đánh bại hắn không?"
Hai người chợt nhìn nhau cười, trong lòng mơ hồ có lại cảm giác của thời kỳ khởi nghiệp năm xưa.
"Tính cách của Tô Bình Nam quá bướng bỉnh cố chấp."
Ánh mắt Vương Lâm lạnh lẽo như rắn.
"Những người quá mức bướng bỉnh cố chấp như hắn sẽ không chịu sự quản thúc. Về mặt quan hệ xã giao thì hắn chỉ ở mức bình thường cho nên chúng ta có thể ra tay từ bên trên, dùng chính sách mạnh mẽ áp chế Cẩm Tú."
Nói chuyện có chút mệt mỏi, Vương Lâm đổi thân thể sang tư thế thoải mái hơn rồi duỗi hai ngón tay ra.
"Vấn đề thứ hai, có một số việc phải đề phòng. Tiểu Hồng Bào tay chân nhiều như lông vũ. Để áp chế tay chân của hắn, chúng ta cần tìm người giúp đỡ."
Lưu Đường nghi ngoặc ngẩng đầu nhìn lên.
"Lúc trước Đao Đao Kiến Hồng bị mọi người gọi là "xã hội đen", mà người thạo "nghề" xã hội đen ở toàn phía Đông chính là gia đình kia, lão Lưu ngươi còn rõ hơn ta, không phải bọn họ đã nợ ngươi một ân tình hay sao? Ngươi có thể dùng nó vào lúc này rồi.
Nếu xem Lưu Đường giống như một con sói thì Vương Lâm là một con rắn. Vì vậy, khi Lưu Đường quyết định táp một cái thì con rắn bắt đầu phun lưỡi.
Lưu Đường cười cười: "Được, vậy ta đi thỉnh vị phật này."
Con khỉ có bảy mươi hai phép biến hóa khó thể thành Phật.
Đấu Chiến Thắng Phật Hải Đông Thanh, vô địch Hải Châu: Mộ Dung Thanh Thanh.
Mạnh Tịnh Tuyết đi rồi mà không biết vô tình hay là cố ý không trả lại chiếc áo kia cho Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam nhận lấy một hộp đựng xì gà bằng gỗ do Cố Thanh Vân đưa cho và ngạc nhiên hỏi hắn: "Có ý gì thế?"
"Khối băng lớn của Mạnh gia tặng cho ngươi để đền lại bộ quần áo kia. À phải rồi, nàng còn nói một câu ý nghĩa thật sâu xa."
Tô Bình Nam nhìn vào chiếc hộp, nhưng không nhận ra được chữ nào trên ấy.
"Đừng nhìn nữa, xì gà Cohiba Behike là hàng thượng phẩm, không rẻ hơn quần áo của ngươi đâu."
Sau khi Cố Thanh Vân trải qua cơn hải triều đó, hắn ngày càng tỏ ra cởi mở hơn trước mặt Tô Bình Nam.
"Ngươi mới nói nàng nói cái gì?"
Vẻ mặt Cố Thanh Vân kiểu như: ngươi hỏi ta thì ta nhất định phải nói sao?
Đợi mấy phút sau, Cố Thanh Vân thấy Tô Bình Nam vẫn bình tĩnh không có ý hỏi nữa thì bất lực nói: "Ngươi đúng thật là người vô vị."
"Nàng nói, thứ mà một nam nhân thực sự nên hút chính là xì gà, mà ngươi xứng đáng được như vậy."
Tô Bình Nam thản nhiên "à" một tiếng và không nói nữa.
"Ta phát hiện khối băng đó có ý khác, ngươi không có gì muốn nói sao?"
Bình Nam nghĩ nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: "Sau này nói tiếng Trung đi, tiếng Anh ta vẫn còn đang học."
Trong khi Tô Bình Nam đang nói chuyện với Cố Thanh Vân, khối băng mà Cố Thanh Vân nhắc tới đang ăn tối với Thường Nguyên Phúc, là thư ký của Mạnh Vị Nhiên.
"Giới thiệu cho ta thư ký bộ Ngoại giao tên là Tiểu Đoạn đi."
Mạnh Tịnh Tuyết luôn rõ ràng nhanh nhẹn, ăn cơm xong câu đầu tiên đã đi thẳng vào chủ đề.
Ngoại trừ Mạnh Tịnh Tuyết, Thường Nguyên Phúc sẽ không đáp ứng yêu cầu này, cho dù là bất kỳ người nào trong ba thế hệ thứ ba của Mạnh gia. Nhưng khi Mạnh Tịnh Tuyết vừa nói ra, ngay cả hỏi cũng không hỏi hắn lập tức gật đầu.
Về phần Mạnh Tịnh Tuyết, đối với Thường Nguyên Phúc bốn mươi tuổi có con gái đang học cấp ba mà nói, chỉ có một câu thôi.
Thật đáng tiếc.
Đáng tiếc chỉ là một thân nữ tử.
Tầm nhìn, tài năng và nghị lực của nàng không phải ai cũng có thể sánh được. Trong những năm qua, Thường Nguyên Phúc chứng kiến rất nhiều cuộc chiến trong thương trường của Mạnh Tịnh Tuyết nên hắn hiểu rõ, nếu đây là một nam nhân và có Mạnh gia hậu thuẫn phía sau thì tương lai của nàng thực sự không thể tưởng tượng được.
Mạnh Tịnh Tuyết nâng ly rượu lên cười khúc khích: "Cảm ơn Thường thúc thúc."
Hải Châu.
Nếu bàn về dân tình dũng mãnh, cả Hạ quốc không có ai có thể vượt qua người đó.
Nếu ngươi cho rằng nam nhân Hải Châu là kiểu nam nhân dũng mãnh, là những người có cánh tay cưỡi ngựa uy lực vô cùng to lớn thì người lầm to rồi.
Nam nữ Hải Châu đều xinh đẹp, nếu ngươi không chọc tới bọn hắn, nhìn vẻ bề ngoài của bọn hắn đi, mấy năm nay đa số thanh niên nơi này đều là tuấn nam mỹ nữ, Ôn Uyển chính là người có tướng mạo tiêu chuẩn của nữ nhân Hải Châu.
Hải Châu ngoài hướng Bắc là cảng biển ra, ba mặt còn lại là chốn rừng sâu núi thẳm nằm nối nhau miên man bất tận. Vào thời đại này, Hải Châu nổi tiếng nhất với những người dân và các hộ săn bắn sinh sống ở đó.
Hành động của Lưu Đường được coi là mạnh mẽ kiên quyết, cảng vừa mở được ba ngày thì hắn đã giẫm một chân lên ranh giới của Hải Châu.
Lưu Đường đứng dạng chân ra, chân trái giẫm lên Hải Châu, còn chân phải giẫm lên Định Châu.
Hắn còn trưng ra bộ mặt thật nghiêm túc, chỉ vào tấm biển báo ranh giới bằng sắt đã rỉ sét loang lổ ở Hải Châu: "Đi qua tấm biển này, các ngươi dẹp hết tính khí nóng nảy mắng chửi người đi, bằng không lập tức cút đi có nghe thấy không?"
Những người đi theo hắn đều là nam nhân dũng mãnh đến từ các khu mỏ ở Bình Nguyên, và không ai trong số bọn hắn không có bản chất hoang dã.
Ban đầu bọn hắn còn cười hi hi ha ha, đến lúc thấy ông chủ không giống như là đang giỡn, lập tức trong lòng run rẩy gật đầu đồng ý.