"Đừng có không phục trong lòng, đã nhìn thấy những ngọn núi này chưa?"
Nhìn thấy Vương Lâm sắc mặt tái nhợt vì dọc đường gập ghềnh xóc nảy vẫn chưa bình phục, Lưu Đường cũng không vội vàng bỏ đi, chỉ nói thêm vài câu. Hắn chỉ vào những ngọn núi nối nhau ở phía sau tấm biển ranh giới và nói:
"Bên trong ngọn núi là nơi chúng ta sẽ đến, và hơn một nửa trong số đó con mẹ nó đều là các hộ săn bắn.”
"Các ngươi không nghĩ rằng cung tên vẫn còn được sử dụng để săn bắn trong thời đại này phải không?"
Đám hán tử hiểu được ý nghĩa trong lời nói của lão đại, hít một hơi thật sâu thì lửa giận lập tức bị dập tắt. Lưu Đường hài lòng gật đầu.
"Được rồi, đi thôi nào."
Mấy năm gần đây sức khỏe lão Vương giảm sút nghiêm trọng, hắn hít một hơi rồi nói với Lưu Đường.
"Lão Vương, nếu lần này thành công, ngươi nên nghỉ hưu đi. Không phải ngày nào ngươi cũng nhắc tới việc trồng hoa ư? Sao không đi tới đất nước Kangaroo, ở nơi nào rộng lớn ta sẽ giúp ngươi xây dựng một nông trường lớn cho ngươi dưỡng lão. Ta có thời gian rảnh sẽ đến thăm ngươi."
Lưu Đường nói với Vương Lâm, sự chân thành trong giọng điệu của hắn làm mấy hán tử nghe xong đều có phần cảm động. Ông chủ của bọn hắn ở Bình Nguyên nổi tiếng tâm đen, đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện chân thành với một người như vậy.
Vương Lâm mỉm cười không trả lời, mà nhắm mắt lại tĩnh dưỡng.
Khi vào thành phố Hải Châu, bọn hắn cảm nhận rõ ràng Hải Châu phát triển lạc hậu, chưa kể so với Thiên Đô, vùng Bình Nguyên còn phồn hoa và hiện đại hơn Hải Châu rất nhiều.
Địa điểm gặp mặt được chọn là nhà hàng hàng đầu của Hải Châu, Hải Vương Các.
Mặc dù tên nghe khá là khí phách nhưng trang trí lỗi thời và đèn rõ ràng đã lạc hậu, vì vậy mà một số hán tử đi cùng Lưu Đường vào Nam ra Bắc đều âm thầm bĩu môi.
Đặt điện thoại xuống và xác nhận rằng Mộ Dung Thanh Thanh của Hải Đông Thanh đang đến, Lưu Đường thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ hắn giúp đối phương cũng chỉ là thuận tay mà làm thôi, chuyện đó cũng không tốn bao nhiêu sức lực của hắn. Hắn sợ những người Hải Đông Thanh này phái hai ba nhân vật vô danh đến đuổi mình đi thù rất là mất mặt, dù sao Tiểu Hồng Bào kia của Thiên Nam cũng cực kỳ hung ác, thật sự bản thân mình cũng không có gì nắm chắc.
Màu đỏ.
Một thân đỏ thẫm.
Vương Lâm đã đi theo Lưu Đường lăn lộn chốn thương trường nhiều năm, bụng dạ cũng trở thành xấu xa hung ác. Nhưng cái gốc chữ Hán trong xương tủy chưa bao giờ bị đào thải.
Cho nên khi Mộ Dung Thanh Thanh mặc một thân váy đỏ bước vào trong phòng, Vương Lâm kẻ đã đến tuổi biết được thiên mệnh nhịn không được cảm thấy tán thưởng.
Tóc đen như mực tùy tiện dùng dây màu đỏ buộc đầu, gương mặt cực kỳ thanh tú không nhiễm chút bụi trần, làn da trắng mịn màng như ngọc, nhìn như thế nào cũng không giống trùm xã hội đen của Hạ quốc.
Mấy hán tử đều đang ngẩn ngơ, Lưu đường thấy trước hết nên phục hồi tinh thần lại, hắn lập tức hắn giọng ho khan thật mạnh. Người bên ngoài không biết, song hắn đã từng nghe nói sự tích hung bạo của nữ nhân này.
Nữ tử ngồi xuống, nở nụ cười rực rỡ với mấy người Lưu Đường đang si ngốc, nàng đẹp giống như cây ngọc đón tuyết.
Vương Lâm nhìn Lưu Đường bằng ánh mắt dò hỏi, không cần nghĩ cũng biết hắn có ý gì.
"Đây là Mộ Dung Thanh Thanh?"
Không chỉ có hắn mà mấy hán tử cũng hơi hoài nghi.
Giọng nữ tử trầm thấp và gợi cảm: "Chào mừng đến với Hải Đông Thanh! Ta là Mộ Dung Thanh Thanh."
Nói xong vươn tay về phía Lưu Đường: "Cảm ơn ngươi chuyện lần trước, lần này giúp ngươi làm việc, lấy ngươi nửa giá."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mấy người, ngón tay trắng nõn của Mộ Dung Thanh Thanh uốn cong tạo thành động tác cắt cổ.
Nụ cười hồn nhiên nhưng ánh mắt lại sắc bén như đao.
Lưu Đường đã từng tiếp xúc với một số nhân vật ở Hải Đông Thanh và biết các quy tắc của Hải Đông Thanh. Việc giết người chỉ có thể làm mà không thể nói, mãi mãi chỉ có thể dùng cử chỉ thay thế.
Lưu Đường kính cẩn đứng dậy, lắc đầu nói: "Không làm việc vì sợ người khác lấy ta làm việc, cho nên ta đặc biệt mời Thanh Thanh đại tỷ ra ngoài trấn áp bên kia một chút, để cho bọn hắn biết cao thấp là được rồi."
Mộ Dung Thanh Thanh sóng mắt lúng liếng, sau khi cầm lấy điếu thuốc nàng nở một nụ cười quyến rũ chết người: "Xem trọng Hải Đông Thanh vậy sao?"
Lưu Đường nói thật: "Trong giới xã hội đen ta chỉ công nhận Hải Đông Thanh."
Mộ Dung Thanh nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Chuyện này chưa từng làm, đối phương là ai?"
Lưu Đường chậm rãi nói: "Một tên bá vương mới nổi của Thiên Nam, tên là Tô Bình Nam."
Mộ Dung Thanh Thanh nhìn một người cường tráng mặc quân phục rằn ri.
Nam nhân cúi đầu nói: "Đầu phi tiêu của tập đoàn Cẩm Tú ở Thiên Nam mấy năm gần đây bùng nổ, chưa từng đích thân ra tay. Theo lời đồn đại, hắn là một nhân vật rất có thế lực."
Mộ Dung Thanh Thanh ánh mắt sắc bén nhìn Lưu Đường: "Nhân vật như vậy áp chế khó hơn đánh, sao không giải quyết một lần để an tâm mãi về sau?"
Áo đỏ như máu, mỹ nhân như ngọc.
Qua lời nói của Mộ Dung Thanh Thanh có thể thấy được thái độ của nàng đối với tất cả chúng sinh như trâu bò.
Lưu Đường hành động táo bạo, có thể trong đầu hắn không có ý nghĩ này, nhưng cuộc trò chuyện của Vương Lâm đã xua tan suy nghĩ của hắn.
"Dùng thủ đoạn này tác động và rủi ro đều quá lớn. Tô Bình Nam không phải người bình thường, hơn nữa có rất nhiều chuyện chúng ta không thể trấn áp được. Chưa kể còn có không ít lang sói đang nhìn chằm chằm vào chúng ta."