Chương 2774
Chương 2774Chương 2774
"Lai lịch khủng thật đấy, rốt cuộc ngươi là ai?"
Dưới quyền lực ngập trời, ánh mắt Tình Tình nhìn Phương Lâm Nhiên hơi phức tạp.
Tuy nhiên, nữ hài vĩnh viễn không biết rằng cảnh tượng khiến nàng chấn động không phải là quyền lực đáng sợ của nam nhân này, chân tướng của mọi chuyện chỉ là một mặt mà một nam nhân thích ẩn trong bóng tối để lộ ra cho mọi người thấy mà thôi!
Thế giới phân chia cấp bậc nghiêm ngặt, chỉ có kẻ ngu mới tin vào công bằng. ....
Tất cả mọi người đều nhận được tin tức, tất nhiên A Đường cũng nhận được.
Hắn đã lăn lộn giang hồ bảy tám năm nhưng vẫn là tứ nhị cửu, đời này chưa từng nghĩ đến thời điểm mình nổi tiếng nhất lại là lúc bị người ta treo giải thưởng cao như vậy!
"Lão tử cũng không ngờ mình lại đáng giá như vậy."
A Đường không dám nán lại ổ chó của mình, vội vàng thu dọn đồ đạc, sau đó đi đến căn cứ bí mật mà anh họ nói tới.
Hiện giờ không có ai đáng tin.
Huynh đệ chó má gì đó, đại ca đi theo nhiều năm gì đó, từ khoảnh khắc tin tức lan truyền, điện thoại di động của A Đường đổ chuông tới tấp, trên máy nhắn tin cũng có mấy trăm tin nhắn. Đủ mọi lời nói ba hoa chích chòe, nhưng nội dung chỉ có một, đó là muốn gặp hắn, hoặc là muốn biết rốt cuộc hắn đang trốn ở đâu.
A Đường không phải kẻ ngốc.
Hiện tại người duy nhất hắn dám tin tưởng chỉ có anh họ A Vĩnh. Không phải vì tình thân, mà là vì bọn hắn ngồi chung một con thuyền, phải chết thì cùng chết.
Trên đường tới tòa nhà Phúc Hải, A Đường rất cẩn thận. Để tránh cho các tài xế lái taxi xung quanh nhận ra mình, hắn phải đi bộ bảy kilomet mới đội mũ lưỡi trai bắt một chiếc taxi.
Tuy biết cả Cảng thành đang tìm mình, nhưng A Đường không đánh mất hi vọng thoát khỏi thành phố này.
Nguyên nhân là vì anh họ Sài Thiên Vĩnh của hắn.
A Đường biết rõ nội tình của anh họ, bởi vì hắn chính là tai mắt của Sài Thiên Vĩnh trong các vụ án mấy năm qua.
Một tên tội phạm giết người hàng loạt có thể thoát thân khỏi cuộc điều tra của cảnh sát tuy khiến rất nhiều người sợ hãi, nhưng cũng chứng minh IQ hơn người và kinh nghiệm tẩu thoát của hắn.
Đây cũng là lý do vì sao A Đường nghe lời như vậy.
Bởi vì hắn biết chỉ dựa vào năng lực của mình thì tuyệt đối không thể thoát khỏi lệnh truy sát giang hô mà Hòa Ký phát rai...
A Đường lấy chìa khoá phòng dưới chậu hoa trước cửa phòng 77 tòa B theo lời dặn của anh họ.
Nhưng khoảnh khắc hắn xoay chìa khóa, một bóng đen đột nhiên nhào ra từ trong góc.
Thường thì phản ứng của một người chưa từng được huấn luyện vật lộn sẽ không nhanh lắm.
Trong khi A Đường còn chưa phát hiện, thanh trường đao trong tay đối phương đã đâm mạnh vào đùi hắn. Cơn đau dữ dội khiến A Đường hét lên.
Hơn nữa, bóng người nhào tới ra tay rất ác. Pháo Trượng rút đao. Khi A Đường lảo đảo đứng dậy cố gắng chạy trốn, thanh trường đao sắc bén trong tay phải của Pháo Trượng lại vung lên!
Lần này mục tiêu của Pháo Trượng là mắt cá chân trái của A Đường.
Lưỡi đao lướt qua gân gót chân của A Đường.
Máu tươi tung tóe và cơn đau do đứt gân khiến A Đường ngã sõng soài ra đất!
"Đừng trách ta ác độc!"
Pháo Trượng đứng dậy, lại cắt đứt gân gót chân còn lại của A Đường.
"ÁI"
A Đường đã hoàn toàn hết hi vọng thoát thân, tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp hành lang của tòa nhà B.
Không có bất kỳ ai mở cửa, thậm chí không có một hộ gia đình nào sẵn lòng bật điện, đi ra ngoài xem.
Trong thành phố bê tông cốt thép này, lạnh lùng đã ăn sâu vào xương tủy mỗi người.
Trong hành lang tối mờ, Pháo Trượng toàn thân dính đầy máu tựa như quỷ dữ nhìn A Đường đang co giật, đồng thời gọi vào số điện thoại mà người treo thưởng để lại.
"Ta là Pháo Trượng của Hào Mã Bang, thân phận tứ nhị cửu, đại ca của ta là Bạo Long ca của Quan Đường. Ta đã bắt được tên tài xế kia."
"Địa điểm? Người sao rồi?"
Khi nói đến cuối, giọng điệu của người ở đầu bên kia điện thoại bình tĩnh và sâu kín.
“Trước tiên xin chúc mừng Pháo Trượng ca giàu sang phú quý."...
Là một tên tội phạm phạm tội nhiều lần bị cảnh sát truy bắt nhiêu năm mà không để lộ bất kỳ sơ hở nào, Sài Thiên Vĩnh tuyệt đối là một con cáo già làm việc cẩn thận, cực kỳ gian xảo.
Nói cách khác, hắn không tin tưởng bất kỳ ai.
Mặc dù A Đường và hắn là anh em họ, thậm chí mấy năm trước hai người vẫn luôn hợp tác. Nhưng khi biết tin Hung Nhân Kiệt treo thưởng tìm người, hắn đã quyết định vứt bỏ đồng bọn, chạy trốn một mình.
"Hô 3349 ba lần cho ta."
Trong một bốt điện thoại ở Trung Hoàn, A Vĩnh gọi vào máy nhắn tin của A Đường.
"Xin hỏi ngài để lại lời nhắn gì?"
Giọng nói của nữ hài nghe điện thoại vẫn ngọt ngào.
"Ta chờ hắn ở bến tàu Đồn Môn, vị trí số 4. Trương tiên sinh."
A Vĩnh cúp máy, cười khẩy một tiếng rồi lại bấm số điện thoại mà người treo thưởng để lại.
"Chuyện gì?"
Cuộc gọi kết nối rất nhanh.
"Ta muốn nói cho các ngươi biết một tin tức, hiện tại A Đường đang trốn ở nhà số 7 tâng mười tám tòa nhà Phúc Hải. Ngoài ra ta còn biết một thông tin quan trọng, nhưng phải thêm một triệu."
Sài Thiên Vĩnh híp mắt nói.
“Tin tức gì mà đáng giá một triệu?”
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại rất lạnh lùng: "Nói ta nghe xem nào."
"A Đường mà các ngươi muốn tìm chỉ là người trung gian, mà tay súng làm việc có ba người, bọn hắn đang trốn ở ổ mại dâm khu vực Du Ma Địa của Nhạc tỷ."
Tốc độ nói của A Vĩnh rất nhanh: "Các ngươi phải nhanh lên, chuyện ầm ï như vậy ta sợ bọn hắn sẽ chạy mất."
"Được, nếu tin tức chính xác thì sáng mai ngươi đến trụ sở của Hòa Ký lấy tiền." Người ở đầu bên kia thoáng khựng lại: "Nếu dám chơi chúng ta thì bất kể ngươi là ai cũng phải trả giá đắt."
"Ta chỉ mong Kiệt ca giữ lời hứa. Ta không nghĩ ra ở Cảng thành có ai dám đùa với Hòa Ký."