Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2778 - Chương 2780

Chương 2780 Chương 2780Chương 2780

Nếu là trước kia, có lẽ Chương Vịnh Từ sẽ xoay người bỏ đi.

Nhưng nữ hài đã quyết định không làm gái ngoan nữa, lần này nàng dốc hết can đảm đi tới tiệm xăm nổi tiếng Thiên Đô kia.

Dè dặt như một con chim cút đi vào địa bàn của thú dữ.

Đây là câu Chương Vịnh Từ bật cười nói ra khi nhắc đến hồi ức lần đó...

Càng đi càng sợ.

Đây là cảm giác duy nhất của Chương Vịnh Từ.

Lên đến tầng hai còn phải băng qua một hành lang dài hai mấy ba mươi mét mới đến tiệm xăm nghe nói đã biến xăm hình thành nghệ thuật kia. Thậm chí nữ hài không biết mình đã đi đến đó như thế nào.

Ký ức duy nhất là hai chân mềm như giẫãm lên bông.

Hai hán tử đứng trước cửa cao lớn như người khổng lồ, cảm giác áp lực ập vào mặt khiến nữ hài không thở nổi.

"Người ta mở cửa kinh doanh, các ngươi chặn làm gì?"

Một giọng nói trầm thấp vọng ra từ trong tiệm xăm, không hiểu sao nữ hài lại cảm thấy giọng nói này nghe quen quen, hình như đã nghe ở đâu rồi.

Hai hán tử vạm vỡ nhường đường.

Nữ hài rụt cổ đi vào, không dám ngẩng đầu lên.

Chương Vịnh Từ mở cửa ra, đây là lần thứ hai nàng gặp Tô Bình Nam.

Đối với nữ hài mà nói, ký ức về nam nhân này vô cùng khắc sâu.

Không phải là vì Tô Bình Nam phân tích được kết quả của trận đấu, mà là do nàng chưa từng thấy một ai ăn đồ nướng tràn đầy khói lửa ở một quán nướng vỉa hà mà lại có phong thái uy nghiêm xa cách như vậy.

Nói thế nào nhỉ?

Cảm giác cô độc của nam nhân lúc đó đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng Chương đại mỹ nữ, dường như hai chữ nghiêm cẩn được khắc trên trán của nam nhân.

Còn có ánh mắt của hắn.

Tuy bình thản nhưng lại có cảm giác ngạo nghễ. Nữ hài tâm tư tinh tế không hiểu ánh mắt của đối phương, song trong đầu xuất hiện một từ.

Khinh thường.

Khinh thường trận đấu, khinh thường đám thanh niên ngồi cùng bàn, tựa như một vị thần ngạo nghễ.

Hôm nay nam nhân hoàn toàn khác cái ngày ở quán nướng vỉa hè. Hắn để trần nửa người trên, ngồi trên ghế xăm hình, phía sau là một ông già đang bận rộn dùng kim xăm.

Trong tiệm có rất nhiều gương, chắc là để tiện cho khách xem tiến độ xăm bất cứ lúc nào.

Cũng nhờ những chiếc gương này mà nữ hài nhìn thấy hình xăm sau lưng nam nhân.

Là một con rồng đen.

Giương nanh múa vuốt, cưỡi gió đạp mây, vảy cứng mắt sắc.

Nếu chỉ nhìn con rồng đen này thì sẽ thấy rất đẹp, hơn nữa còn tràn đầy cảm giác nghệ thuật.

Nhưng phối hợp với cơ bắp cuồn cuộn của nam nhân mặt mày bình tĩnh kia, thì nghệ thuật sinh động như thật ấy lại biến thành hung ác và cường hãn.

Tô Bình Nam không mặc áo hoàn toàn không áp chế được sự thô bạo thường ngày bị che giấu rất kỹ. Trong mắt Chương Vịnh Từ, lúc này Tô Bình Nam giống một con báo săn có thể xé rách con mồi bất cứ lúc nào.

"Lát nữa đồ đệ của ta sẽ trở lại, nếu ngươi muốn xăm thì chọn mẫu xăm trước đi, hình ở trên bàn đấy. Nhưng mà nữ hài à, ta phải nói với ngươi câu này."

Lão đầu tử đang xăm lưng cho Tô Bình Nam nghiêm túc nói với nữ hài: "Rất nhiều người không chấp nhận được thứ này đâu, một khi xăm lên người chính là chuyện cả đời, phải suy nghĩ thật kỹ."

Nữ hài không nói gì, bởi vì hiện tại Chương Vịnh Từ cực kỳ chấn động bởi một hình vẽ trước mặt lão đầu tử.

Vẫn là con rồng đen vảy cứng mắt sắc sau lưng nam nhân kia.

Nhưng hình vẽ này hơi khác hình xăm trên lưng nam nhân.

Trong hình vẽ, móng vuốt của con rồng đen kia ôm một khối cầu màu laml

Trái đất?

Chương Vịnh Từ dụi mắt không dám tin.

Sau đó, nàng khẳng định suy đoán của mình.

Bởi vì nét vẽ các châu lục trên khối cầu rất rõ ràng.

Chương Vịnh Từ không tài nào miêu tả được cảm giác mà hình vẽ này mang lại.

Bá đạo?

Ngạo nghễ?

Ngông cuồng?

"Con rồng cũ của ngươi hẳn là thủ pháp của Lục què, thứ hắn xăm có hình nhưng thiếu ý. Ta sửa mấy chỗ cho ngươi, rồi xăm thêm trái đất."

"Chỉ có như vậy thì hình xăm này mới được gọi là nghệ thuật."

Thường lão đầu phía sau Tô Bình Nam ngắm nghía hình xăm trước mặt, thâm xuýt xoa trong lòng.

Tay nghề xăm hình của hắn được truyền thừa từ dòng dõi xăm hình nức tiếng. Số lượng hình xăm hắn xăm cho các anh hùng giang hồ trong hơn mười năm qua thậm chí đã đột phá con số một nghìn.

Dân liều mạng hung ác nhất cũng chỉ xăm Quan Nhị Gia nhắm mắt mà thôi. Có thể nói hình xăm này là hình xăm phách lối nhất, trắng trợn nhất mà Thường lão đầu từng thấy.

Đương nhiên hắn biết người trước mặt là ai.

Lấy ngọc làm nhà, lấy vàng làm ngựa, Tiểu Hồng Bào ác nhất Thiên Nam...

Mặc dù thợ xăm không phải là dân giang hồ, nhưng cũng đặt nửa bước vào vũng bùn này. Hơn nữa, do tính chất công việc nên bọn hắn nắm bắt tin tức giang hồ rất nhanh nhạy.

Dù sao rất nhiều hình xăm không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai, trong quá trình này hai người khó tránh khỏi tán gẫu cho bớt buồn chán, rất nhiều tin tức cứ thế lọt vào tai thợ xăm.

Trong mấy năm gần đây, vì sức khỏe yếu đi nên Thường lão đầu rất ít xăm cho người ta.

Con người kỳ lạ như vậy đấy.

Lão đầu tử càng ít xăm thì giá càng cao.

Cho tới nay, giá cho mỗi lân xăm của Thường lão đầu đã lên tới tám nghìn tệ, dù vậy vẫn có rất nhiều người đổ xô đến. Mà trong những lần tán gẫu với khách xăm mấy năm qua, hễ nhắc đến Thiên Nam là các vị khách bất kể lai lịch lớn cỡ nào, kiểu cách đến mấy đều nói tới một người.

Tô Bình Nam.

Trong những lần tán gẫu ấy, Thường lão đầu bị ép tiếp nhận thông tin có ấn tượng sâu sắc về Tô Bình Nam. Tàn nhẫn, hung hãn.

Hơn nữa thủ đoạn cao minh đã vượt tầm thế giới ngầm, ngay cả trong lĩnh vực kinh doanh chính quy, nam nhân có biệt danh Tiểu Hồng Bào cũng thể hiện tài năng khiến người ta kinh ngạc.

Lão Thường đã gặp rất nhiều người thượng vàng hạ cám ở Thiên Nam, có nằm mơ hắn cũng không ngờ thật sự có người có thể thống nhất giang hồ, phát triển sự nghiệp đến trình độ này.

Cho nên khi Thường lão đầu nghe đồ đệ nói Tô Bình Nam muốn tìm mình xăm thêm lên hình xăm sau lưng, hắn đã đồng ý không chút do dự.
Bình Luận (0)
Comment