Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2779 - Chương 2781

Chương 2781 Chương 2781Chương 2781

Đây là lần thứ hai Tô Bình Nam đến tiệm xăm này.

Có điều tình cảnh không giống Thường lão đầu dự đoán. Tiểu Hồng Bào bị gắn mác hung hãn bá đạo trên giang hồ, nhưng thái độ vô cùng hòa nhã.

Rất lịch sự, cũng rất kiệm lời.

"Im lặng tức là không có sơ hở, không nói gì thì người ta không thể đoán được suy nghĩ chân thật."

Thường lão đầu nghĩ tới lời sư phụ mình từng nói.

Mà lần đầu tiên nhìn thấy hình xăm sau lưng Tô Bình Nam, lão Thường đã sững SỜ.

Nam nhân đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn này đã dùng hình xăm này để thể hiện tính cách ngạo nghễ và dã tâm của hắn!...

Thường lão đầu không rõ rốt cuộc Tiểu Hồng Bào trong truyền thuyết ác với người khác cỡ nào.

Dù sao chuyện về Tiểu Hồng Bào Tô Bình Nam hắn cũng chỉ nghe đồn đại mà thôi, nhưng từ lần đầu tiên xăm hình đến bây giờ, Thường lão đầu phát hiện thấy nam nhân này thật sự rất ác với bản thân.

Tô Bình Nam không dùng thuốc tê!

Hắn kiên quyết không đồng ý dùng thuốc tê!

Mặc dù Thường lão đầu đã rất nghiêm túc giải thích rằng nếu muốn hình xăm trên lưng đạt độ hoàn mỹ nhất thì bắt buộc phải dùng kim dài ba tấc, hơn nữa còn đâm sâu nửa tấc.

Nhưng nam nhân vẫn từ chối gây tê.

"Ta ghét trạng thái mất sự khống chế" Tô Bình Nam chỉ đưa ra một lời giải thích như vậy về việc mình kiên quyết không dùng thuốc tê.

Thường lão đầu biết rõ kim đâm vào cơ thể đau cỡ nào, nếu chỉ đâm mấy nhát thì rất nhiều người có thể chịu đựng được. Nhưng muốn thêm hình vẽ phức tạp như vậy thì không còn là chuyện mấy chục mũi xăm có thể giải quyết, phải đâm tới hàng triệu mũi xăm!

Một hình xăm thế này vốn phải chia ra từng bước, từ từ thực hiện trong mấy tháng, nhưng Tô Bình Nam đưa ra một yêu cầu khác.

"Hoàn thành trong ba lần, ta không có nhiều thời gian lãng phí vào chuyện nhỏ nhặt này."

Yêu cầu này của Tô Bình Nam càng khiến Thường lão đầu trợn tròn đôi mắt già nua đục ngầu, vẻ mặt không dám tin.

Bởi vì nếu chia làm ba lần như thế thì Tô Bình Nam phải chịu mấy chục mũi xăm trong vòng mười mấy tiếng liên tục, nỗi đau đớn ấy không phải người bình thường có thể chịu đựng được!"

"Cơn đau sẽ khiến cơ thể run rẩy theo phản xạ, điều này sẽ ảnh hưởng tới ta xăm." Thường lão đầu nhìn Tô Bình Nam mặt lạnh như tiền, thử khuyên nhủ nam nhân như truyền thuyết này lần cuối.

“Ta sẽ không run."

Tô Bình Nam lắc đầu từ chối, biểu cảm bình tĩnh khiến Thường lão đầu không có can đảm khuyên tiếp.

Vì vậy, công việc xăm hình chưa từng có trong cuộc đời Thường lão đầu bắt đầu!

Bắt đầu từ mũi xăm đầu tiên, quả nhiên Tô Bình Nam không run rẩy hay giãy giụa, cứ như cơ thể bị kim đâm không phải của hắn vậy. Mặc dù mỗi mũi xăm của lão Thường đều khiến máu thấm ra trên làn da của Tô Bình Nam, nhưng nam nhân vẫn ngồi bất động.

Bao năm qua đây là lần đầu tiên Thường lão đầu xăm hình cho người ta đến độ đầu túa mồ hôi. ...

“Ta nhớ ngươi. Ngươi là nữ hài đã kéo ta đứng dậy hò reo và cụng tay."

Trí nhớ của Tô Bình Nam rất tốt, mặc dù nữ hài đã mặc bộ đồ khác, còn lộ vẻ sợ hãi, nhưng nam nhân vẫn nhận ra đối phương ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Là ta."

Chương Vịnh Từ trả lời nhỏ như muỗi kêu.

Đối với bé ngoan Chương Vịnh Từ mà nói, thân hình của nam nhân mang lại cảm giác cực kỳ áp lực, nữ hài không còn vẻ cởi mở như lúc ở quán nướng.

"Thường thì một người không thể bước ra khỏi bóng ma tâm lý cần một số kích thích khác để phá vỡ xỉêng xích trong lòng thì mới có thể phá vỡ cục diện."

Tâm mắt Tô Bình Nam lướt qua món trang sức hình thỏ trên cổ tay nữ hài, sau khi thấy nữ hài không có thêm vết thương mới, nam nhân mới nói tiếp: "Đối với ngươi mà nói, xăm hình cũng tính là to gan bước ra bước đầu tiên."

"Ngươi biết hoàn cảnh của ta sao?"

"Không thể nào!"

Khi Chương Vịnh Từ thốt ra ba chữ cuối cùng, sắc mặt đã tái nhợt.

Ánh mắt nữ hài nhìn nam nhân như đang nhìn một con quái vật.

Nếu nói ban đầu nữ hài chỉ sợ hãi Tô Bình Nam - một nam nhân được coi là nửa người quen này, thì sau khi Tô Bình Nam nói ra câu đó, cõi lòng Chương Vịnh Từ bị nỗi sợ hãi bao phủ.

Xét từ góc độ y học, Chương Vịnh Từ thuộc kiểu bệnh nhân trầm cảm cười. Trong giao tiếp và cách ứng xử, người khác rất khó phát hiện ra nàng không bình thường. Bởi vì nàng sẽ hùa theo người khác cười to, mặc dù nàng không cảm thấy chuyện hài đó có chỗ nào buồn cười.

Ngay cả Chu Tuấn Đào lớn lên cùng nàng, có thể gọi là thanh mai trúc mã cũng không phát hiện ra sự bất thường mà nữ hài che giấu. Vậy mà một nam nhân mới gặp một lần lại hờ hững vạch ra lớp ngụy trang mà nữ hài ra sức giấu giếm.

Thế thì làm sao nữ hài không kinh hãi cho được.

"Địa Tạng Vương Bồ Tát dưới âm tào địa phủ rất hợp với ngươi. Nếu ngươi có can đảm thì hãy chọn hình xăm này theo đề nghị của ta."

Tô Bình Nam không trả lời câu hỏi của nữ hài, sau khi đưa ra kiến nghị, hắn lại im lặng.

"Cảm ơn, để lần sau ta đến rồi nói."

Chương Vịnh Từ mất hồn mất vía gần như là chạy trối chết.

"Địa Tạng Vương Bồ Tát là người xả thân độ thế, mọi chuyện không tốt đều do Bồ Tát gánh vác. Hồng Bào ca, ngươi nói xem nữ hài kia gánh vác bao nhiêu đau khổ mới cần xăm hình Địa Tạng Vương Bồ Tát trên lưng?"

Thường lão đầu đã nhìn ra vì sao nữ hài lại hoảng hốt rời đi, nhất thời hắn tò mò hỏi.

"Trên cổ tay nàng có ít nhất sáu bảy vết thương, vì thế con thỏ to như vậy cũng không che được."

Tô Bình Nam mỉm cười lắc đầu: "Có điêu ta không ngờ nàng lại sợ đến vậy. Nhưng ngươi yên tâm, chắc hẳn không lâu nữa nữ hài này sẽ quay lại."
Bình Luận (0)
Comment