Chương 2782
Chương 2782Chương 2782
Thượng Hải.
Thư ký Vương Kiến Xuân không ngờ mình lại ma xui quỷ khiến gọi vào số điện thoại mà người thần bí kia để lại.
Thật ra lúc cuộc gọi kết nối, hắn đã hối hận.
Ngay khi hắn định tìm cớ cúp máy, một câu nói ở đầu bên kia điện thoại khiến hắn từ bỏ ý định này.
"Thư ký Vương, hôm nay ngươi bị vợ tát mười mấy phát ở ngay cổng ủy ban, hẳn là cảm giác rất tệ nhỉ?"
Trang Tử Cường ở đầu bên kia điện thoại cười tủm tỉm nói: "Nhất là vào giờ cao điểm đi làm, rất nhiều người nhìn thấy. Có lẽ cả đời này ngươi không ngóc đầu lên được."
Vương Kiến Xuân không nói gì, tuy nhiên nhịp thở nặng nề đã bán đứng tâm trạng mất bình tĩnh của hắn.
"Nghe nói nguyên nhân là do vợ ngươi phát hiện ra ngươi cất giấu sáu trăm tệ trong phòng làm việc?”
Trang Tử Cường tiếp tục rắc muối lên miệng vết thương của đối phương: "Hiện tại hình tượng nhu nhược của ngươi đã ăn sâu bén rễ trong ủy ban quận rồi. Ông chủ của ngươi sắp về hưu, rời khỏi giới chính trị, cho dù hắn có lòng nâng đỡ ngươi đi chăng nữa, ngươi thật sự có thể thắng sao?"
Sau khi đánh tan phòng tuyến tâm lý của Vương Kiến Xuân, Trang Tử Cường mới khẽ cười hỏi lý do đối phương gọi điện thoại.
"Ta không biết giữa các ngươi và Tây Môn cùng ông chủ của ta có quan hệ gì, nhưng ta có giao dịch tài khoản giữa Tây Môn và ông chủ, có thể đổi những thứ này lấy một khoản tiên được không?" Vương Kiến Xuân đứng lẻ loi trong góc tối không người, vết sưng tấy trên mặt rất rõ ràng.......
Trên đời này không có ai hoàn mỹ cả.
Nhân tính vĩnh viễn có nhược điểm.
Nói cách khác, chỉ cần không hoàn mỹ thì sẽ có sơ hở, sẽ bị khống chế.
Chỗ tàn khốc của thế giới này không phải là cá lớn nuốt cá bé mà người bình thường nhìn thấy, mà là sự khống chế vô hình nhưng thật sự tồn tại.
Khống chế suy nghĩ của ngươi, hành vi của ngươi, thậm chí cả nhận thức của ngươi.
Đa số người bị khống chế suy nghĩ đều mơ màng sống hết một đời mà không phát hiện ra.
Đương nhiên Cẩm Tú vẫn còn cách cấp độ này rất xa. Hiện tại, con cự thú này còn dừng lại ở giai đoạn đầu, hơn nữa cũng đủ thô bạo trực tiếp.
Thành La Mã không phải xây một ngày là xong.
Vương Kiến Xuân là một nhân vật nhỏ thoạt nhìn không quan trọng lắm trong chuỗi lợi ích của Tây Môn, nhưng thật ra có tác dụng quan trọng hơn mọi người nghĩ.
Làm việc cẩn thận, có thủ đoạn.
Điều quan trọng nhất là trước giờ hắn không tham lam, biết rõ vị trí của mình.
Ông chủ dùng hắn rất thuận tay, mà Vương Kiến Xuân với năng lực tìm ra lỗ hổng và bổ khuyết lại đã trở thành thuốc bôi trơn trong tập đoàn lợi ích này.
Cái chuyện giả vờ hèn nhát không thể giả vờ lâu, nếu không sẽ biến thành kẻ hèn nhát thật sự.
Vì nguyên nhân gia đình nên thường ngày Vương Kiến Xuân luôn tỏ ra nhún nhường, cũng không tham lam, dần dà rất nhiều lợi ích mà hắn đáng nhận được lại không được coi trọng.
Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì.
Nguyên nhân Vương Kiến Xuân có thể chịu đựng mọi áp lực, biểu hiện vẫn chịu thương chịu khó chỉ có một: hắn muốn được thuyên chuyển đi xal
Hắn muốn dùng hành động tận tụy và không tham lam của mình để đổi lấy sự giúp đỡ đắc lực của ông chủ mình trước khi về hưu, giúp mình lập tức rời khỏi thành phố này, lập tức rời khỏi người vợ và gia đình khiến hắn không thở nổi!
Về phần đi đâu nhậm chức, hắn đã nghĩ kỹ rồi.
Đó là huyện Phụng Tiết ở trung tâm Thượng Hải xa xôi.
Thời kỳ này Phụng Tiết còn lâu mới phồn hoa như tương lai, có thể nói là chẳng có gì ngoài động Hoàng Long khá nổi tiếng. So với thành phố quốc tế hóa Thượng Hải, có thể dùng từ thâm sơn cùng cốc để miêu tả huyện Phụng Tiết.
Trong giới chính trị, danh tiếng có sức nặng hơn hành động thực tế.
Hôm nay người vợ nổi điên khóc lóc om sòm cùng mười mấy cái tát ở cổng cơ quan không chỉ hoàn toàn phá hủy danh dự của Vương Kiến Xuân, mà còn phá hủy tia hi vọng cuối cùng của hắn. Vương Kiến Xuân sẽ không bao giờ quên ánh mắt của ông chủ mình sau khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Chấn động, thất vọng, còn thở dài.
Người đi trà lạnh là chuyện bình thường trong giới chính trị. Mặc dù hiện tại địa vị của ông chủ mình rất có quyền lực, nhưng một khi hắn về hưu, tất cả sẽ tan thành mây khói.
Trong tình huống này, miễn cưỡng đẩy Vương Kiến Xuân đến huyện thành vốn đã khó rồi.
Nhưng bởi vì lý lịch và biểu hiện của Vương Kiến Xuân nên chắc hẳn hi vọng không nhỏ. Ấy thế mà vào thời điểm quan trọng này lại xảy ra chuyện khôi hài như vậy, sức cạnh tranh của hắn sẽ giảm mạnh. Nói cách khác, nếu ông chủ vẫn cố đề bạt hắn thượng vị, thì sẽ phải trả giá cao hơn và cực khổ hơn trước gấp nhiều lần.
Ông chủ sẽ làm như vậy sao?
Câu trả lời của Vương Kiến Xuân là không.
Vương Kiến Xuân đã đi theo ông chủ nhiều năm như vậy, hắn biết rõ ông chủ của mình là hạng người gì.
Làm theo thời thế, tuyệt đối không gò ép.
Mấy chữ này là trí tuệ chính trị cả đời của ông chủ, tức là hắn tuyệt đối sẽ không gây thù chuốc oán.
Nghe nói có mấy người có ô dù mạnh cũng đang nhòm ngó vị trí ở huyện Phụng Tiết. Trong tình huống này, ông chủ tuyệt đối sẽ không đắc tội những người đó, mà sẽ giúp mình tìm một ủy ban trong sạch xem như báo đáp mình đã làm trâu làm ngựa suốt mấy năm qua, sau đó thuận nước đẩy thuyền trao một ân tình cho đối phương.
Ủy ban trong sạch cũng được.
Nhưng Vương Kiến Xuân không thể nào chấp nhận được chuyện hắn không thể rời khỏi Thượng Hải, không thể rời khỏi gia đình khiến hắn không thở nổi kia. Vì thế, ma xui quỷ khiến hắn mở ra chiếc hộp Pandora.
Hắn gọi vào số điện thoại mà người thần bí kia để lại.
Hiển nhiên đối phương vô cùng quan tâm tới tình hình của hắn. Ngay lúc hắn do dự, đối phương đã dùng lời lẽ kịch liệt khiến Vương Kiến Xuân quyết tâm đổi tin tức lấy tiền.