Chương 2783
Chương 2783Chương 2783
"Thư ký Vương, mới qua vài ngày không gặp mà ngươi đã tiều tụy đến nông nỗi này. Nếu cần, ta có thể kiếm cho ngươi rất nhiều thuốc bổ, bao gồm cả hàng cấm."
Hai người hẹn gặp ở quán cà phê, Trang Tử Cường mỉm cười nhìn nam nhân trước mặt, lời nói xã giao khiến cõi lòng Vương Kiến Xuân ớn lạnh.
"Năm trăm nghìn. Ta muốn năm trăm nghìn, sau đó ta sẽ giao tài liệu cho ngươi."
"Đừng nói với ta tập tài liệu này không đến năm trăm nghìn, ta không phải kẻ ngu."
Vương Kiến Xuân không muốn phí lời với Trang Tử Cường: "Các ngươi điều động lực lượng lớn như vậy nhằm vào Tây Môn, thế nên tập tài liệu này nhất định rất quan trọng với các ngươi."
"Để ta đoán xem ngươi cần năm trăm nghìn làm gì."
Trang Tử Cường phớt lờ thái độ cứng rắn của đối phương, tiếp tục cười tủm tỉm nói: "Đơn giản là ngươi định sống cùng người tình bán quán của ngươi mà thôi, có đúng không?”
Nụ cười trên mặt Trang Tử Cường biến mất, lời lẽ của hắn cũng bắt đầu tru tâm: "Từ bỏ giới chính trị mà ngươi đã cống hiến gân hai mươi năm, làm một kẻ đào ngũ?”
"Hay là ngươi đã bị bà vợ điên kia dọa sợ vỡ mật?"
Vương Kiến Xuân không nói gì.
"Vợ ngươi sẽ không ly hôn với ngươi, hẳn là ngươi biết rõ điều này. Nói cách khác, ngươi định mang theo năm trăm nghìn bỏ trốn cùng nữ nhân kia có đúng không?”
"Ta có thể làm gì được chứ?" Nỗi sỉ nhục khi bị tát mười mấy phát cách đây không lâu và nỗi tuyệt vọng khi bị boss vứt bỏ vẫn đang lan tràn trong lòng Vương Kiến Xuân. Trang Tử Cường gần như giãm nát thể diện của Vương Kiến Xuân, khiến nam nhân thường ngày luôn bình tĩnh này cuối cùng cũng nổi giận.
Sắc mặt Vương Kiến Xuân đỏ bừng, mắt hẳn tia máu: "Ta đã làm trâu làm ngựa cho ông chủ nhiều năm như vậy, số tiên này ta nên nhận được! Ta không thể tiếp tục sống với bà vợ điên kia thêm một ngày nào nữa, nếu không ta cũng sẽ trở thành một kẻ điên!"
"Kẻ điên thật sựt"
"Ngươi đừng kích động, ta tặng ngươi một tin tức miễn phí, có lẽ nghe xong ngươi sẽ càng tuyệt vọng hơn.”
Đối mặt với cơn giận của một trí thức yếu ớt, một lão đại giang hồ như Trang Tử Cường tỏ ra bình thản, thậm chí nam nhân còn ung dung châm một điếu thuốc lá rồi mới chậm rãi cất lời.
"Chúng ta đã điều tra chỉ tiết về vợ ngươi. Ngươi có hiết vì sao lúc đó một nữ nhân xinh đẹp người Thượng Hải như nàng lại chịu lấy một tên nhà quê không thể ở lại Thượng Hải làm việc như ngươi không?"
Không đợi Vương Kiến Xuân trả lời, Trang Tử Cường phả ra một vòng khói rồi nói một câu khiến Vương Kiến Xuân hoàn toàn suy sụp.
"Năm nay con trai của các ngươi mười sáu tuổi nhỉ? Ta đã nhìn thấy thằng nhóc này, thân hình cao lớn, chẳng giống sinh non tám tháng chút nào."
"Ngươi có ý gì?"
Đương nhiên Vương Kiến Xuân hiểu ẩn ý của Trang Tử Cường, cơn giận khiến hắn quên mất nỗi sợ hãi, đứng bật dậy túm cổ áo của đối phương, gân xanh trên trán và đôi mắt đỏ ngầu khiến hắn trông hệt như một kẻ điên...
"Nghe nói năm đó thư ký Vương ngươi là sinh viên xuất sắc của đại học Thượng Hải, vậy mà ngươi lại không hiểu ta nói gì sao?"
Trang Tử Cường mặc cho nam nhân cận kề sụp đổ này túm cổ áo vest thẳng thớm của mình. Hắn nhìn thẳng vào mắt đối phương, nói từng câu từng chữ: "Đứa con trai cưng kia của ngươi, cũng chính là đối tượng mà vợ ngươi hơi tý lại lôi ra đe dọa ngươi, thật ra lý do không thành lập.”
"Bởi vì hắn không phải là con ruột của ngươi. Vợ ngươi chấp nhận sự theo đuổi của ngươi, gấp gáp kết hôn với ngươi là vì lúc đó nàng phát hiện ra mình đã mang thai với người khác."
"Ngươi nói láo! Ngươi...
Bốp!
Tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên.
Vương Kiến Xuân còn chưa mắng xong đã bị Trang Tử Cường tát mạnh phải nuốt lại.
"Ngươi!"
Bốp!
Lại thêm một cái tát mạnh.
"Ngươi lừa ta..."
Bốp!
Trang Tử Cường lại tát tiếp.
Giờ này trong quán cà phê không đông khách, tiếng bạt tai lanh lảnh cực kỳ vang dội trong không gian rộng lớn.
Bảy cái tát.
Sau khi bị tát bảy phát, mũi và miệng chảy máu đầm đìa, cuối cùng Vương Kiến Xuân cũng bình tĩnh lại. Hắn ra hiệu cho nhân viên phục vụ mang một chiếc khăn và đá viên cho mình, sau đó thở hổn hển khôi phục bình tĩnh. Tiếp đó, hắn bình tĩnh hỏi.
"Chứng cứ đâu?”
Thấy Vương Kiến Xuân khôi phục bình tĩnh nhanh như vậy, Trang Tử Cường khẽ gật đầu.
"Đương nhiên là có, chúng ta không rảnh hơi lấy chuyện này ra đùa."
Trang Tử Cường nhìn Vương Kiến Xuân, vẫy tay với bàn bên cạnh. Tức thì một hán tử mặc vest đen đứng dậy, đặt một bản tài liệu trên bàn của hai người, sau đó khom lưng với Trang Tử Cường rồi trở về ngồi chỗ cũ.
"Đây là ảnh chúng ta chụp được, hẳn là đủ chứng minh tất cả."
Trang Tử Cường ném túi tài liệu đựng ảnh chụp vào người Vương Kiến Xuân, giọng điệu khinh bỉ: "Nam nhân đích thực thì phải đối mặt với cuộc đời, chứ đừng có mất hồn mất vía, phát tiết cơn giận không cần thiết."
Vương Kiến Xuân phớt lờ thái độ khinh bỉ của Trang Tử Cường, hai tay run rẩy mở tài liệu ra.
Có không ít ảnh chụp.
Khi nam nhân cầm lên bức ảnh đầu tiên, cảnh vợ mình và một nam nhân lạ mặt ra khỏi khách sạn đập vào mắt hắn.
Nụ cười của vợ rất dịu dàng.
Có thể nói là bao năm qua Vương Kiến Xuân chưa bao giờ thấy nụ cười này trên mặt mụ điên kia. Hơn nữa vợ còn khoác tay đối phương, tình yêu trong mắt như sắp tràn ra ngoài.
"Con mẹ nói"
Vương Kiến Xuân xanh mặt, tiếp tục lật xem ảnh.
Nội dung của những bức ảnh tiếp theo khiến sắc mặt hắn càng thêm khó coi, thậm chí cuối cùng sắc mặt xanh mét biến thành tái nhợt. Bởi vì trong những bức ảnh này không chỉ có cảnh tượng vợ hắn và nam kia thân mật, mà còn có đứa con trai cưng của hắn xuất hiện. Khung cảnh ba người hòa thuận trong khu vui chơi được chụp lại, đâm cho Vương Kiến Xuân một nhát trí mạng.