Chương 2784
Chương 2784Chương 2784
"Các ngươi muốn làm gì? Vì sao lại nói cho ta tất cả những chuyện này?"
Ảnh tuột khỏi tay Vương Kiến Xuân, nam nhân mất hồn mất vía hỏi.
"Chúng ta có thể cho ngươi năm trăm nghìn. Chúng ta không chỉ muốn chứng cứ mảnh đất kia vi phạm quy định. Hiện tại khoản đầu tư lớn nhất của Tây Mô nằm trên đảo Thái Dương, đảo Thái Dương là kết quả mà ông chủ của ngươi ra sức sắp xếp, trong chuyện này không thể nào không có vấn đề."
"Thời gian lâu quá rồi, ta biết trong đó có một số thao tác bất hợp pháp."
Vương Kiến Xuân lòng như tro tàn, thẳng thừng nói: "Lấy được, nhưng cần thời gian."
"Tốt lắm, xem như việc hợp tác của chúng ta có mở đầu tốt đẹp."
Trang Tử Cường nở nụ cười hài lòng.
"Chúng ta sẽ không có sau này. Lấy được tiền ta sẽ đi ngay, dù chết ở bên ngoài cũng không quay lại." Vương Kiến Xuân nhìn Trang Tử Cường: "Từ đầu đến cuối, ván cờ cao cấp trên thế giới này đều do các ngươi chơi, một kẻ quê mùa như ta không có tư cách và cũng không có năng lực tham dự.”
"Chúng ta có mạng lưới quan hệ nhất định trong tầng lớp lãnh đạo cấp cao Thượng Hải, hẳn là ngươi biết rõ điều này."
Trang Tử Cường lắc đầu tỏ ý không tán thành câu nói của Vương Kiến Xuân: "Nhưng chúng ta thiếu bố cục ở tầng trung, nếu không ngươi tưởng rằng chỉ một tên hề cũng đáng để chúng ta tốn công tốn sức như vậy sao?"
"Ta?"
"Một kẻ hèn nhát, phượng hoàng nam trong mắt mọi người, còn bị cắm sừng. Thậm chí ta không có tư cách làm một tên hề, chỉ là một kẻ lang thang đến tên hề cũng chẳng bằng." Vương Kiến Xuân nhìn chằm chằm bức ảnh rơi dưới đất, vợ và con trai trên danh nghĩa của hắn được nam nhân kia ôm vào lòng.
Nụ cười của ba người rất rạng rỡ.
"Giết là được, máu tươi có thể rửa sạch nỗi nhục của ngươi."
Trang Tử Cường dùng giọng điệu bình tĩnh nhất nói ra lời sét đánh khiến Vương Kiến Xuân suýt thì nhảy dựng lên.
Mặc dù hắn hận tột độ, nhưng ý nghĩ duy nhất của hắn là rời xa thành phố khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục từng phút từng giây này, chứ trong đầu chưa bao giờ có suy nghĩ giết người.
Giết người, đối với người bình thường mà nói, hai chữ này đủ chấn động.
"Sao phải kinh ngạc thế?"
Giọng điệu của Trang Tử Cường vẫn bình tĩnh: "Cơn giận của người bình thường có thể khiến máu phun xa năm bước, nếu ngươi không có huyết tính thì chẳng khác nào đã chết."
Các đại tướng biên cương của tập đoàn Cẩm Tú đều chịu ảnh hưởng từ Tô Bình Nam, kiệt ngạo và hung hãn đã trở thành bản năng của bọn hắn. Trong mắt bọn hắn, ngoài Cẩm Tú ra, những chuyện khác chẳng là gì cả.
Coi thường pháp luật, cũng coi thường tính mạng.
"Chúng ta đầu tư tài nguyên cho ngươi, giúp ngươi rửa nỗi nhục, còn có thể xây một căn nhà cho ngươi."
Trang Tử Cường nói ra mục đích thực sự của mình: "Việc duy nhất ngươi phải làm là trở thành người của chúng ta, người một nhà chân chính."
Vương Kiến Xuân vẫn xem nhẹ chính mình.
Bởi vì cả tình hữu nghị hắn tự tạo dựng với phe phái lẫn lý lịch xuất sắc của hắn đều là thẻ bài đắt giá đáng để tập đoàn Cẩm Tú đầu tư vào hắn. Thậm chí trong suy nghĩ của Tô Bình Nam, trong một năm tới người này sẽ được đẩy lên vị trí số hai quận Tĩnh An.
Về phần nhận lại?
Mặc dù hiện tại đất đai ở quận Tĩnh An không đáng giá, nhưng tương lai có thể nói là tấc đất tấc vàng.
Chỉ cần người này đứng vững gót chân ở vị trí số hai quận Tĩnh An, thì Bất động sản Cẩm Tú đã có điểm tựa để chen chân vào giới bất động sản Thượng Hải, tiếp đó lại dựa vào quỹ Hồng Mông tạo dựng mạng lưới quan hệ, dùng từ kinh người chưa chắc có thể miêu tả tỉ suất nhận lại. Thậm chí Tô Bình Nam suy tính trong năm đến mười năm tới, tập đoàn Cẩm Tú có thể đạt được lợi nhuận mười tỷ từ Vương Kiến Xuân, thậm chí nhiều hơn...
"Ngươi muốn mang theo số tiên này, nơm nớp lo sợ trốn trong xó xỉnh làm một con chuột cả đời, hay là rửa sạch nỗi sỉ nhục, sau đó nhận được tiền tài mà ngươi tiêu xài cả đời không hết và nắm giữ quyền lực mà có nằm mơ ngươi cũng không dám nắm giữ?"
Giọng điệu của Trang Tử Cường tràn đầy tính tẩy não. Trong mắt Vương Kiến Xuân, hắn giống như ma quỷ đến từ địa ngục.
"Người chết, sự việc sẽ rất ầm ï nhỉ?"
Ánh mắt Vương Kiến Xuân vô hồn: "Cảnh sát nhất định sẽ nghi ngờ ta, bị bắt thì xong đời."
"Trên thế giới này mỗi phút có sáu mươi người chết. Mà trong sáu mươi người này, tỉ lệ chết ngoài ý muốn chiếm hơn bảy mươi phần trăm."
Trang Tử Cường nhếch miệng cười.
"Ngươi đoán thử xem những cái chết ngoài ý muốn này có phải ngoài ý muốn thật không?”
"Hi vọng cái chết ngoài ý muốn này hoàn mỹ, như vậy ta không ngại học làm Faust một lần."
Vương Kiến Xuân đưa ra lựa chọn trọng đại nhất trong đời.
Trang Tử Cường nhíu mày.
Hắn hiểu ý của đối phương, nhưng không biết Faust là ai. Rõ ràng là Vương Kiến Xuân bóng gió sỉ nhục một người đàm phán như mình.
"Ta sẽ làm rõ Faust trong câu nói của ngươi rốt cuộc có ý nghĩa gì. Nhưng tiếp theo ngươi phải nghe theo mọi sắp xếp của ta."
Trang Tử Cường cười giả lả đáp. ...
Tương tự, Liễu Tiên Khai ở Quản thành xa xôi cũng đón một lần đàm phán quan trọng nhất trong đời hắn.
Nửa tiếng trước, Nhiếp Bảo Bảo lại hẹn gặp Liễu Tiên Khai một lần nữa.
Nhưng khác với lần trước Nhiếp Bảo Bảo đến nhà bái phỏng, lần này nữ nhân hẹn gặp tại một nhà hàng tư nhân ở Quản thành. Hơn nữa, lần này bên cạnh nữ nhân có mười mấy hán tử mặt lạnh như tiền.
Từ vóc dáng thẳng tắp và vết chai trên tay của những hán tử này có thể thấy trong tình huống sự việc tiến triển thuận lợi, Bảo an Cẩm Tú đã đầu tư lực lượng lớn vào nữ nhân.
"Quán ăn Tứ Xuyên, rất cay, nhưng hương vị khá ngon."
Thấy Liễu Tiên Khai đến điểm hẹn một mình, nữ nhân mỉm cười đứng dậy tiếp đón: "Liễu tổng, ta đã lăn lộn trong giới phong nguyệt Quảng Đông mấy chục năm, chưa từng mời người ta ăn món quê nhà, dù ta rất thích ăn cay."
Cuộc đời như vở kịch, tất cả dựa vào kỹ năng diễn.
Trên mặt Nhiếp Bảo Bảo không hề thấy sự đối chọi gay gắt giữa hai người trong thực tế.
Nụ cười thân thiết như nhìn thấy người thân lâu ngày không gặp.