Chương 2785
Chương 2785Chương 2785
Liễu Tiên Khai mặc bộ đồ trắng, khí thế vẫn mạnh mẽ. Hắn nhìn nữ nhân tươi cười trước mặt, nhíu mày nói: "Ta không thích dong dài. Ta đến ăn bữa này vì muốn xem các ngươi có mục đích gì."
"Hầu hết các ông chủ trong vòng Quảng Đông đều là người Quảng thành, nhưng rất nhiều người Quảng thành không ăn cay."
Nụ cười của Nhiếp Bảo Bảo có vẻ điên cuông: "Vì vậy ta hoạt động trong giới này nhiều năm như vậy mà chưa mời ai ăn món Tứ Xuyên là vì ta phải đón ý hùa lời theo các ngươi."
"Có lẽ hôm nay ông chủ Liễu phải chiều theo khẩu vị của ta."
Lần đầu tiên Liễu Tiên Khai biết trong lòng nữ nhân khéo léo ngày xưa lại tích tụ nhiều lệ khí đến vậy. Nam nhân gật đầu nói: "Được thôi, hiện tại ngươi đại diện cho Cẩm Tú, đương nhiên có tư cách này. Cá lớn nuốt cá bé là quy củ giang hồ, ta phải chấp nhận."
"Bến tàu xảy ra chuyện, việc kinh doanh cá độ bị đánh sập. Công trình kia ở Thượng Hải là vụ làm ăn chính yếu lớn nhất của ngươi, hiện tại mắt xích tài chính đã đút. Ngoài ra, sau khi Vương Hi Phượng mất tích, người thay thế là thuộc hạ của ông chủ Tây Thi. Tức là ngươi không lấy được một đồng nào từ Giá Thế Đường."
Nhiếp Bảo Bảo vạch mở vết sẹo của Liễu Tiên Khai không chút lưu tình: "Vậy bây giờ có thể đàm phán được chưa?"
Liễu Tiên Khai nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, cố nén lửa giận trong lòng, khóe môi giần giật, nhưng cuối cùng vẫn thở dài nói: "Mời khách ăn cơm thì nên để khách ngồi xuống trước đã."
"Là ta không chu đáo, mời Liễu tổng ngồi." Nữ nhân kéo ghế cho Liễu Tiên Khai, làm động tác mời.
Nam nhân ngồi xuống.
"Liễu tổng, lần này ta đến đàm phán với ngươi vì không muốn đến cuối cùng mọi người kẻ chết ta sống mới có thể kết thúc mọi chuyện."
Nhiếp Bảo Bảo không vội ngồi xuống ngay, mà bưng chai rượu trên bàn lên rót vào ly của Liễu Tiên Khai: "Người cuối cùng Nhiếp Bảo Bảo ta rót rượu trong vòng Quảng Đông không ngờ lại là ông chủ Liễu, xem như đáng giá."
"Ra ngoài lăn lộn, trước khi có vốn liếng ai mà chẳng phải khom mình." Liễu Tiên Khai lịch sự đặt tay lên mép ly rượu, làm động tác cảm ơn: "Ngươi có, ta cũng có. Hồi ấy để thượng vị, một mình ta ngồi trên vũng nước bẩn suốt ba ngày mới xong việc, trong suốt một tháng kế tiếp mọi người gặp ta đều bịt mũi."
"Cụng ly?"
Sau khi ngồi xuống, Nhiếp Bảo Bảo nâng ly rượu lên.
"Cụng ly.
Liễu Tiên Khai gật đầu, uống một hơi cạn sạch.
Nếu nói giờ phút này biểu hiện của hai bên giống như tri kỷ, thì một giây sau, hai người đồng thời lên tiếng đã lột bỏ lớp mặt nạ cuối cùng.
"Năm bến tàu sang tay cho Cẩm Tú, giao ra hết tất cả công ty quản lý dưới trướng ngươi. Đương nhiên Cẩm Tú sẽ trả cho ngươi cái giá đầy đủ."
Nhiếp Bảo Bảo nói thẳng: "Không chỉ vậy, chúng ta còn giúp ngươi lấy được quyền khống chế Giá Thế Đường, sau đó việc kinh doanh của huynh đệ Tây Thi Trương Ức Khổ sẽ thuộc về ngươi hết. Hơn nữa, sau này các bến tàu do Cẩm Tú kiểm soát sẽ mở cửa cho ngươi năm năm."
"Chúng ta sẽ không động vào mảnh đất của ngươi ở Thượng Hải."
Có thể nói để hoàn toàn thôn tính mạng lưới quan hệ thượng tầng của Giá Thế Đường, tập đoàn Cẩm Tú đã đưa ra thành ý cực lớn về mặt tiền bạc.
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn
Mở cửa bến tàu và đất đai ở Thượng Hải đủ đảm bảo cho Liễu Tiên Khai tuy mất mọi thứ đang sở hữu nhưng vẫn có khối tài sản khổng lồ. Huống chi sau khi thôn tính thế lực của huynh đệ Trương Ức Khổ, quyền thế của hắn không yếu đi.
"Ta không thiệt, nhưng sau này sẽ không còn Giá Thế Đường trăm năm lịch sử, chỉ có Liễu Tiên Khai làm đại ca ở Thẩm thành mà thôi."
"Giá Thế Đường đã cho ta tất cả, ta đã thề độc trước mặt tổ sư gia, cho nên ta mới trở thành Chiêu Quân đời này."
Liễu Tiên Khai lắc đầu từ chối lời đề nghị của Nhiếp Bảo Bảo, nam nhân nở nụ cười tang thương: "Ta đã làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng chưa từng vứt bỏ hai chữ nghĩa khí."
"Không thể thương lượng à?"
Nhiếp Bảo Bảo lại bưng ly rượu lên, nhưng lần này Liễu Tiên Khai đứng dậy rót rượu cho hai người.
"Ta đã nhìn nhầm ngươi, để ta rót ly rượu này xem như tạ lỗi."
Liễu Tiên Khai nâng ly, lại uống một hơi cạn sạch, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Khi bước tới cửa, hắn dừng bước, quay đầu lại.
"Lần gặp cuối cùng, giang hồ tạm biệt."
Liễu Tiên Khai có thể trở thành một trong tứ đại mỹ nhân của Giá Thế Đường, tất nhiên đủ anh tuấn lỗi lạc. Sau khi buông xuống tất cả, hắn lại khôi phục khí chất sáng láng rạng ngời.
Nhiếp Bảo Bảo ngồi bên bàn cơm nhìn bóng lưng nam nhân rời đi, ánh mắt lóe lên vẻ thương tiếc.
"Giang hồ tạm biệt." Nữ nhân lẩm bẩm. ...
Năm phút sau, Liễu Tiên Khai ngồi lên chiếc xe Mercedes màu đen do Sử Tương Vân lái.
"Đàm phán không thành à? Đại ca, ngươi có biết lần này rất nguy hiểm không? Khách trong nhà hàng kia hầu như toàn là người của Cẩm Tú, còn chúng ta ngay cả cửa cũng không vào được. Nếu đối phương nổi ý giết người..."
Sử Tương Vân nhìn Liễu Tiên Khai mặt mày bình tĩnh, gương mặt lộ vẻ lo lắng.
"Đến gặp Nhiếp Bảo Bảo mới có thể thu hút sự chú ý lên người ta. Tiểu Hồng Bào làm việc cẩn thận chặt chẽ, nếu ta không lộ diện thì hắn nhất định sẽ nghi ngờ ta chuẩn bị hậu chiêu."
Liễu Tiên Khai gật đầu nói: "Phái Bát Căn không giết được hắn bởi vì hắn nhận được tin tức. Lão tiên bối Lâm Đại Ngọc đã quyết định ra tay thì ta nhất định phải thu hút sự chú ý của Tô Bình Nam."
"Nhưng rất nguy hiểm."
Sử Tương Vân vẫn còn sợ hãi.
"Mấy năm qua tập đoàn Cẩm Tú tích lũy rất sâu, mà chúng ta lại chia năm sẻ bảy. Cho nên lần này Lâm Đại Ngọc ra tay là cơ hội duy nhất của ta."
Liễu Tiên Khai châm thuốc lá.
Dưới khói mù lượn lờ, ánh mắt nam nhân sắc bén hệt như ngày xưa.