Chương 2786
Chương 2786Chương 2786
"Ta đã sống trong giàu sang rất nhiều năm, nhưng không có nghĩa là Chiêu Quân ta đã mất dũng khí liều chết..."
Liễu Tiên Khai còn chưa nói xong, Sử Tương Vân đã bóp cò súng.
Pằng!
Liễu Tiên Khai nhìn lỗ máu trước ngực, rồi lại nhìn tên thuộc hạ lái xe mặt mày vô cảm và Sử Tương Vân lộ vẻ áy náy. Hắn không tức giận, cũng không phẫn nộ.
"Đưa ta vê quê nhé, mặc dù trước đây ta cảm thấy nơi đó khỉ ho cò gáy, nhưng vẫn muốn lá rụng về cội."
Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, Liễu Tiên Khai hạ cửa xe xuống nhìn bầu trời đầy sao. Nam nhân kéo đứt tấm kim bài đại diện cho Chiêu Quân trên cổ rồi ném vào trong bóng tối.
"Giang hồ thật khốn nạn!"
Đây là câu cuối cùng mà vị kiêu hùng này nói ra trong đời.......
Được chim quên ná, được cá quên nơm.
"Giết Liễu Tiên Khai, Trương Ức Khổ có thể chen chân vào."
Âm thanh du dương vang lên trên chiếc xe có hệ thống cách âm cực tốt, một ca khúc khá nổi tiếng của Sài Thanh 3 năm trước tên là Thời Gian Bị Lãng Quên.
Trước đây mỗi lần ca khúc này vang lên thì Liễu Tiên Khai đều sẽ dùng tay bắt theo nhịp nhạc, nhẹ nhàng cúi đầu, cả người vô lực dựa vào cạnh cửa xe, mặc cho gió đêm từ ngoài thổi vào làm bay tóc mình. Nếu không phải có chất lỏng màu đỏ tươi và đỏ sâm vẫn đang thấm đẫm trước ngực hắn, nhỏ từng giọt xuống, thì lúc này hắn chẳng khác gì đang ngủ cả.
"Tại sao lại mở bài này?" Sử Tương Vân ngồi bên ghế lái phụ hỏi lão nhân tên Lưu Liên đang lái xe- người mà Liễu Tiên Khai tín nhiệm nhất.
"Liễu tổng từng nói, nếu như có một ngày hắn xảy ra chuyện thì ngàn vạn lần đừng bao giờ bật mấy bài nhạc buồn như truy điệu người ta, mà hãy mở bài này lên... Ta muốn dùng bài hát này để tiễn hắn một đoạn đường."
Dưới ánh mắt như lang sói của Sử Tương Vân, lão nhân lái xe có chút run rẩy, giọng điệu cũng trở nên ấp a ấp úng.
"Ngươi biết loại người nào chết nhanh nhất không?”
Sử Tương Vân tiện tay tắt nhạc đi, trong xe liên trở nên yên tĩnh. Lưu Liên không trả lời.
"Chính là loại người ngu ngốc làm thì đã làm rồi mà trong lòng lại còn có chút lương tâm, suy nghĩ hối hận như ngươi đó."
Trong lòng Sử Tương Vân cũng không dễ chịu gì, dù sao thì tuy Liễu Tiên Khai có chút hủ bại bất kham nhưng hắn đối với người bên dưới rất hào phóng, hơn nữa tuyệt đối có thể coi là loại người trọng tình trọng nghĩa.
Câu này của hắn không chỉ để nói Lưu Liên mà còn để nhắc nhở chính bản thân mình.
"Giết Liễu lão đại chỉ là bắt đầu, những chuyện tiếp theo cần làm mới quyết định đến việc liệu chúng ta có an toàn hưởng thụ phú quý được hay không."
Vừa nói chuyện Sử Tương Vân vừa chĩa khẩu súng ngắn dùng để bắn chết Liễu Tiên Khai vào vai trái của mình, sau đó cắn răng bóp cò.
Pằng một tiếng!
Máu tươi bắn ra, Sử Tương Vân khẽ phát ra một tiếng rên đau đớn. Kẻ có thể trở thành một trong Thập Nhị Kim Sát này quả nhiên đủ tàn nhẫn. Tự bắn mình một nhát xong vẫn cắn răng nhịn đau lau sạch dấu vân tay trên súng rôi ném nó cho lão Lưu. Lão Lưu nhận súng rồi chỉ về phía hàng ghế sau, bắn liên tiếp mấy phát đến khi hết đạn mới thôi.
"Xuống xe! Đi lên phía trước 200m, ở đó có một con xe con màu trắng đang chờ ngươi, bọn hắn, sẽ đưa ngươi đi đường thuyền để rời khỏi Hạ quốc."
Sử Tương Vân vừa nói vừa thở hồng hộc.
"Vợ con người đều đã ở trên thuyên, 800 vạn đã hứa trước đó cũng để sẵn trên đó."
"Ta đi đây."
Sau khi cố tình vứt lại khẩu súng dính dấu vân tay của mình ở một nơi gần chiếc xe vừa lái, Lưu Liên nhìn Sử Tương Vân muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ thốt lên một tiếng bảo trọng!
"Đừng bao giờ trở về."
Sử Tương Vân gật đầu.
"Liễu lão đại vừa chết, đám người Trương Ức Khổ nhất định sẽ phát động lực lượng để thế chân, đất nước này tuy lớn như vậy nhưng thực sự không còn chốn nào dung thân cho ngươi đâu!"
"Ta không đủ thông minh, ta chỉ cần vợ con ta có thể sống tốt phần đời còn lại là được, ngươi muốn tiếp tục trò chơi, muốn trở thành người đứng đầu Giá Thế Đường, ta không trách ngươi, dù sao cũng không ai muốn làm cu li cả đời."
Dứt lời Lưu Liên rất nhanh đã rời đi. Bởi vì hắn biết rằng mọi việc đã vượt ngoài tầm kiểm soát, trận tranh đấu tiếp theo của Giá Thế Đường và tập đoàn Cẩm Tú nhất định sẽ máu tanh và hung hiểm hơn rất nhiều so với những cuộc đấu đá trên giang hồ mấy chục năm qua. Trong vũng nước này, rất nhiều tôm cá nhỏ sẽ vĩnh viễn mất đi khả năng sống tiếp. ...
Nội tâm thấp thỏm của Lưu Liên phải mãi đến khi lên thuyên nhìn thấy vợ con mới bình ổn lại một chút. Theo hắn thấy, nếu như tập đoàn Cẩm Tú muốn giết người diệt khẩu thì căn bản không cần tốn công đưa vợ con hắn tới đây, cũng như chẳng cần chuẩn bị 800 vạn tiền thù lao làm gì.
Thuyền rất lớn, lớn như mấy con thuyền chở hàng buôn mấy thứ đồ không thể nói ra của Giá Thế Đường, lần này tập đoàn Cẩm Tú có thể nói là điều động cả một con thuyền tải trọng phải đến 5000 tấn.
Việc này có thể nói lên rất nhiều vấn đề. Chỉ từ điểm này Lưu Liên đã thấy bản thân lựa chọn cầm tiền rồi rút khỏi giang hồ thực sự là một quyết định quá đúng đắn.
Tập đoàn Cẩm Tú dã tâm rất lớn, thực lực lại quá mạnh, Giá Thế Đường sẽ không phải là đối thủ.
"Ngủ một giấc đi. Thuyền này của chúng ta là thuyên hàng chính quy, đây là giấy chứng nhận thuyền viên của ngươi, còn có cả thân phận mới của vợ con ngươi ở Hà Lan, bao gồm tất cả giấy tờ tùy thân, giấy tờ nhập học... đều có ở trong hết!"
Thuyên trưởng là một người có nước da ngăm đen, hắn đưa cho Lưu Liên một túi giấy tờ rồi nói tiếp:
"Ta biết sau lưng ngươi vẫn còn giấu một khẩu súng, nhưng ngươi yên tâm đi, Cẩm Tú rất ít khi qua cầu rút ván."
Nói xong thuyền trưởng còn đặc biệt chuẩn bị cho cả nhà lão Lưu một căn phòng.
"Yên tâm đi, không sao rồi!"
Lưu Liên vừa ôm vừa vỗ về vợ con đang hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, dùng ngữ khí ôn nhu nói:
"Điều kiện y tế ở Hà Lan rất tốt, bệnh của đứa nhỏ có thể khống chế được, chúng ta cũng có một khoản tiên để bắt đầu cuộc sống mới!"