Chương 2787
Chương 2787Chương 2787
Cùng lúc đó.
Thuyền trưởng kia đang dùng một chiếc điện thoại vệ tinh khá lớn gọi đến Thiên Nam:
"Tất cả thuật lợi, đến điểm cảng sau nếu như có thể thuận lợi xếp thêm hàng lên thuyền thì chúng ta chỉ mất khoảng 2 tiếng rưỡi để đi đến vùng biển quốc tết"
Thuyền trưởng báo cáo mọi việc rất chỉ tiết.
"Thời gian đi Hà Lan không ngắn!"
Đầu bên kia vang lên một tiếng hừm khe khẽ:
"Để tránh cho Lưu tiên sinh cảm thấy đường xa nhàm chán, đến điểm dừng sau ta sẽ tìm người mang máy nghe nhạc tới, đương nhiên là có sẵn những bài mà hắn thường nghe lúc lái xel"
"Vâng."
Thuyên trưởng không phát hiện quyết định này của cao tâng có vấn đề gì, dù sao thì đối với người bình thường chưa từng đi thuyền vượt biển mà nói, hành trình hơn 20 ngày lênh đênh trên biển quả thực rất vất vả, nhất là khi xuất hiện tình huống say sóng thì càng sống không bằng chết. Nghe nhạc là biện pháp tốt nhất để giải trí cũng như giảm tải áp lực.
Nhưng mà một giây sau, lời nói ở đầu dây bên kia lập tức khiến thuyền trưởng hiểu ngay ý đồ của cao tầng:
"Nếu trong những ngày này, bài hát mà Lưu Liên thường nghe nhất là Ngày Tháng Bị Lãng Quên thì hãy cho huynh đệ xuống thuyền làm việc."
Điện thoại cúp máy.
"Lòng người là thứ không thể nào nắm bắt được, nhất là con người một khi bị những hồi ức hối hận khuất tất mài mòn hàng ngày sẽ trở nên rất kích động, bất chấp hậu quả."
Sau khi cúp máy, Lục Viễn nhớ lại lão đại Tô Bình Nam từng nói với mình rằng:
"Nếu không thể nắm trong lòng bàn tay, vậy thì phải bóp chết nguy hiểm ngay từ trong trứng nước."
Thiết Đả Hoàng Hà Lộ, Lưu Thuỷ Lão Bản Nương!
Đường Hoàng Hà là con đường phồn hoa nhất Thượng Hải, mà câu thơ trên đã nói ra hết tất cả những gì có trên con đường này.
Đây là nơi phong vân tụ hội, người có thể ở lại đây không thể nào là thiện nam tín nữ gì cho cam.
Không lương thiện chưa chắc không đáng thông cảm. Ít nhất thì những lão bản nương (bà chủ) mai danh ẩn tích tại đây đã từng ghi lại dấu ấn ở nơi này bằng tất cả nỗ lực và cố gắng, sau đó không còn thấy đâu nữa. Duy chỉ có một khách sạn tên là Kim Phúc Nguyên đã tồn tại được hai mươi tám năm dài đằng đãng và bà chủ nơi này cũng trở thành bậc nữ lưu duy nhất chưa phải rời khỏi đường Hoàng Hà.
"Một nhà Kim Phúc Nguyên, nửa bộ sử Thượng Hải."
Đây là câu mà rất nhiều người ở đây nói khi có tí men rượu vào, nhưng mà nó cũng phản ánh đúng địa vị của khách sạn này trong lòng người dân Thượng Hải, mặc dù vẻ ngoài lộng lẫy xa hoa và phong cách tây hoá của nó ở cuối thế kỷ này đã trở nên già cỗi.
Già cỗi trong mắt cư dân ở đây không phải là lỗi thời lạc hậu, mà là nó đã trải qua nhiều năm tháng tích lũy. Điều này cũng dẫn đến Kim Phúc Nguyên luôn là khách sạn hot nhất trên đường Hoàng Hà, muốn đặt 1 phòng khá là khó.
"Nhìn thấy vị trí kia không? Năm đó ta và lão thất của Phố Tây đã từng đấu rượu tại đó." "Con trai của vị Đỗ tiên sinh ở Tam Xích Thiên kia lúc trở về cũng từng ở nơi đó ăn cơm, hắn rất kiệm lời, là người hướng nội."
Đây là những lời loáng thoáng thường nghe, có chút khoa trương ở trong khách sạn, nhiều lúc những lời này làm cho các phú hào lần đầu tiên tới đây cảm nhận được sâu sắc nội tình của Thượng Hải, làm khách sạn trở nên tràn đầy cảm giác tang thương và truyên kỳ.
Nhưng mà trên đỉnh khách sạn này lại có một căn phòng tên là Thiên Hải mười mấy năm qua đều được gắn mác không cho thuê ra ngoài, cho dù đám phú hào có ra một cái giá làm người bình thường nghe xong phải líu lưỡi đến đâu thì cũng vẫn chưa thấy ai thuê được căn phòng đó.
Con người là một loài động vật rất kỳ lạ.
Càng là cái gì không chạm vào được lại càng kích thích cảm giác hiếu kỳ.
Kỳ thực đối với lý do tại sao căn phòng đó không mở cửa đón khách, bà chủ tuổi đã ngoài ngũ tuần nhưng vẫn phong vận hào hoa kia cho ra một lý do khá là chân thực:
"Nơi đó là ước định với một người bạn cũ, phòng đó hắn đã bao rồi!"
"Làm ăn quan trọng nhất là chữ tín, bằng không sao làm nổi nữa!"
Bà chủ nói đều là sự thật, nhưng lại không có mấy ai chịu tin, nhất là thời buổi bây giờ thủ đoạn quảng cáo kéo khách kiểu gì cũng có, mọi người đều cho rằng đây là một chiêu bài hút khách của khách sạn trong những năm qua mà thôi.
Dần dần các khách sạn khác cũng học theo chiêu này. Chẳng qua bọn họ nói là Vĩnh không mở cửa với bên ngoài chỉ dành cho người ít tiên mà thôi, còn tiên nhiều thì vẫn mở hết. Đối với việc này, bà chủ sớm mở tiệm cơm mà không thấy khói kia chỉ đưa ra một bình luận:
"Kiếm tiền ấy à, không thể để thiên hạ chê cười thế được!"
Bà chủ bởi vì đã ở con đường này rất lâu, hơn nữa đủ xinh đẹp ưu nhã, cho nên sắp trở thành một truyền kỳ ở đây.
Về phần nữ nhân tên Thẩm Thanh Chiếu này lúc trẻ đẹp như nào, hiện tại hoàn toàn có thể nhìn ra được dấu vết, dù sao thì thời đại này cũng rất hiếm nữ nhân đã ngoài 50 tuổi mà trông vẫn như 30.
Hơn nữa bà chủ còn có xuất thân từ nghề múa, khí tức nghệ thuật tràn đầy cộng với thân hình thon thả như thiếu nữ càng làm cho mỗi lần bà chủ xuất hiện đều hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
Nói ra một việc nhỏ này liền biết bà chủ ở đây có mị lực thế nào.
Một chiếc mũ vành tràn đầy khí tức quý tộc Anh Quốc phối hợp với một thân đồ da hồ ly từ trên xuống dưới, dưới chân là một đôi giày cao gót màu hồng bóng loáng cao lênh khênh, cách ăn mặc này xuất hiện sớm nhất và trở thành xu hướng thời trang quý tộc từ người đầu tiên chính là nàng. Năm đó khi mới xuất hiện không biết đã mê đảo thần hồn của bao nhiều người đất Thượng Hải.