Chương 2788
Chương 2788Chương 2788
"Rượu được ủ qua nhiều năm tháng mới gọi là rượu ngon, nữ nhân không bị thời gian đánh bại mới gọi là mỹ nữ."
Đây là một câu đánh giá của một nhà văn sau này đã đạt giải thưởng văn học toàn quốc dành cho bà chủ khách sạn. Thậm chí hắn còn lấy hình mẫu của bà chủ để viết nên một cuốn tiểu thuyết mà sau này được một đạo diễn nổi tiếng từng đạt vô số giải thưởng điện ảnh lên kịch bản quay thành phim, sau này tác giả chỉ có một yêu cầu với những bản quay lại, đó là: Câu chuyện kịch bản là giả nhưng người là thật, nhất định phải cho diễn viên mặc đúng trang phục như ta miêu tải
Đây cũng là tiền đề để mấy chục năm sau có người được xưng là tuyệt mỹ Lý Lý....
"Giám đốc Phan, phòng bao Thiên Hải cho người dọn đẹp lại đi, ta vừa vào đó mới phát hiện có người lười biếng, cho đám người phụ trách dọn dẹp vệ sinh nghỉ hết đi, chúng ta đổi người khác!"
Bà chủ rất ít khi xuất hiện hôm nay lại đột nhiên tới trước mặt giám đốc Phan, hơn nữa vừa mở miệng đã làm cho giám đốc Phan há hốc mồm khó hiểu.
"Chuyện này không phải là đùa chứ?"
Giám đốc Phan làm việc đã bảy tám năm nay còn chưa bao giờ thấy căn phòng đó được mở để kinh doanh, đến nỗi chính nàng cũng tin rằng căn phòng kia chỉ là chiêu bài dùng để quảng cáo mà thôi.
"Không phải đùa, cho người làm đi!"
Bà chủ nhìn như rất bình tĩnh nhưng lại cho người ta cảm giác áp bách rất lớn, vừa mở miệng nói một câu làm cho giám đốc cũng bắt đầu thấy căng thẳng.
"Người bạn mà người đợi kia đến rồi sao?"
Cho dù là thấy căng thẳng nhưng giám đốc Phan vẫn không thể áp chế nổi lòng hiếu kỳ của bản thân, bèn hỏi một câu.
"Có tới hay không cũng không sao, bất kỳ việc gì đều sẽ có lúc phải kết thúc, cho dù là trời cao hay biển rộng."
Bà chủ vừa cười vừa cho giám đốc một đáp án không thể nào nghe hiểu được. ...
Trên thế giới này không có bức tường nào hoàn toàn chắn được gió.
Khi phòng bao Thiên Hải vừa được công bố sẽ mở cửa, rất nhanh sau đó 36 khách sạn trên đường Hoàng Hà cộng với hàng ngàn nhân viên phục vụ quanh đó đều nhận được tin tức.
Một truyền mười, mười truyên trăm.
Chỉ mất hơn mười phút đồng hồ tin tức này đã truyền khắp cả một khu rộng lớn, thậm chí truyền đến cả tai bên báo chí và khách qua đường.
Hệ quả là ngày hôm đó số lượng người trả phòng của các khách sạn trong khu vực đã giảm xuống một cách thậm tệ, hiển nhiên rất nhiêu người đều đang tò mò muốn biết rốt cuộc là nhân vật nào lại khiến cho bà chủ xinh đẹp của Kim Phúc Nguyên đóng cửa chờ đợi suốt ngần ấy năm.
Thời gian cứ từng giờ từng phút qua đi.
Đúng 9h 15 phút, chiếc xe đầu tiên đến Kim Phúc Nguyên là một chiếc Hummer H1 màu đen, khí tức đủ dã tính và giá trị khổng lồ của chiếc xe đã đủ để nói lên người tới không đại phú thì cũng đại quý.
Tây Môn dưới sự vây quanh của một đám người đã xuất hiện ở đường Hoàng Hà.
"Lẽ nào đây là đại lão Tây Môn trong ngành làm đẹp của Thượng Hải sao?"
Chính vào lúc giám đốc Phan dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn sang phía bà chủ, thấy đối phương vẫn đang bất động thanh sắc, ánh mắt không có gì thay đổi, nàng biết ngay là mình đã đoán sai rồi. Mười phút sau, chiếc xe thứ 2 đi tới, là một chiếc Mercedes màu đen.
Ở thời đại này, Maybach s600 chỉ đại biểu một chữ thôi, đó chính là "Hào" trong hào môn tài phiệt.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, một chiếc rồi lại một chiếc nối thành một đoàn xe sang xuất hiện dưới lầu Kim Phúc Nguyên.
Cho dù là người xuống từ các xe không giống nhau, tuổi tác cũng không thống nhất nhưng không thể không nói đám gia hỏa này tướng mạo rất là ok.
Anh tuấn là điểm chung của đám người này.
Anh tuấn tiêu sái, thân hình cao ráo lại thêm ngồi từ trên xe sang xuống, tự nhiên giá trị bản thân cũng tăng lên ngàn vàng, một đám nam nhân đồng thời xuất hiện tạo thành một tràng diện như vậy làm không biết bao nhiêu nam thanh nữ tú ở dưới lầu Kim Phúc Nguyên phải trợn trừng mắt ngạc nhiên.
Nhưng mà so với đám nam thanh nữ tú chưa hiểu chuyện đời kia, giám đốc Phan đã quá trải đời hoàn toàn ngửi ra được một mùi vị khác biệt, đó là mùi của dân giang hồ.
Tuy những người này bề ngoài nho nhã nhưng vẫn không thể ẩn đi khí thế bá đạo cùng hung hãn trong người, hoàn toàn khác với đám người tam giáo cửu lưu hay đám tiểu lưu manh hay qua lại vài câu xã giao với giám đốc Phan. Nàng thấy rằng đám người này càng giống với kiểu bảo đao vô cùng sắc bén được bọc bởi một lớp vỏ xinh đẹp bắt mắt.
Bà chủ ngồi một bên trên tâng thượng của khách sạn vẫn chưa hề động ánh mắt, tựa hồ đám khách này chưa đủ tâm để nàng phải tới chiếu cố.
Đến khi chỉ còn 5 phút nữa là đồng hồ điểm mười giờ đúng, lại có một đội xe nữa đi vào đường Hoàng Hà.
Lần này là một hàng xe việt dã hạng sang của Toyota.
Ở Thượng Hải rất ít người chơi loại xe việt dã này, nhưng mà biển số Thẩm- A xxxx đã nói rõ gốc gác của những chiếc xe đó, người trên những chiếc xe này đi xuống cũng khác hẳn với đám người đã tới trước đó. Trên người bọn hắn ít đi vài phần soái khí, thay vào đó là thêm vài phần cường hãn thô bạo.
Sau khi đám khách nhân này tới, Tây Môn dẫn đầu đi vào khách sạn trước, ngồi chờ mấy chục vị khách trước đó đứng lên xong mới không tình nguyện đứng dậy, sắc mặt đầy vẻ khinh bỉ:
"Có tiến bộ gì không thì không biết, nhưng mà hình tượng càng ngày càng màu mè đấy."
Cuối thế kỷ này, trong khách sạn Kim Phúc Nguyên trên đường Hoàng Hà, sau khi Liễu Tiên Khai chết được 9 tiếng đồng hồ, quần hùng Giá Thế Đường lại một lần nữa tụ hội sau ngần ấy năm.