Chương 2789
Chương 2789Chương 2789
Đối với việc đám người Trương Ức Khổ đến đây, bà chủ ngồi trên tầng thượng vẫn không đứng dậy, chỉ có một hành động duy nhất là dùng ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn về phía xa con đường nhưng gương mặt không thể nào che dấu nổi vẻ thất vọng.
Bởi vì nàng rất hiểu tính cách của người kia.
Nếu như hắn nguyện ý xuất hiện, vậy thì nhất định sẽ phải tới trước thủ lĩnh đương đại của Giá Thế Đường - Trương Ức Khổ. Nhưng hiện tại vẫn không thấy hình bóng quen thuộc kia, vậy rõ ràng là người đó đã cảm thấy triệt để thất vọng với Giá Thế Đường rồi.
Tối hôm nay hắn sẽ không tới.
"Giám đốc Phan, xuống dưới tiếp đãi khách nhân đi!"
Bà chủ lòng đầy thất vọng nói với giám đốc đang vô cùng hào hứng:
"20 phút nữa ta sẽ xuống rót nước 1 lần, mời trà 2 lần!"
Trương Ức Khổ, Trương Tư Điềm, Tây Môn.
Hiện tại trong đại sảnh của Kim Phúc Nguyên, tứ đại mỹ nhân của Giá Thế Đường chỉ có một mình Liễu Tiên Khai là không xuất hiện, mà những người có mặt ở đây tin tức đều rất linh thông, bọn họ đều hiểu người thứ 4 kia vĩnh viễn sẽ không bao giờ xuất hiện được nữa.
Tứ đại mỹ nhân của Giá Thế Đường hiện đã trở thành dĩ vãng.
Mà lần tụ hội này có thể mời đến nhiều người như vậy quả thực không dễ dàng gì. Giá Thế Đường đã mười mấy năm rồi không triệu tập hội nguyên lão, nếu lần này không phải vì cái chết của Liễu Tiên Khai thì Trương Ức Khổ tuyệt đối không thể mời vị đã từng là hoa khôi kia triệu tập được những người này.
Không có quy tắc nào vĩnh viễn không thay đổi, kể cả Giá Thế Đường đã truyền thừa trăm năm cũng vậy.
"Họp xong sẽ chia phần à? Lần nào ta thấy nụ cười giả dối của ngươi, ta đều cảm thấy rất buồn nôn."
Tây Môn nhìn Trương Ức Khổ ngang hàng với mình đang ở lầu trên, cuối cùng nhịn không được nói ra một câu châm biếm:
"Lão Liễu chết như thế nào các ngươi rõ ràng hơn ta, thật không ngờ thủ lĩnh của chúng ta - Tây Thi tiên sinh bước đầu tiên làm không phải là báo thù, mà lại muốn ổn định nội bộ sao?"
"Ngươi cũng không có hành động gì à? Năm đó ngươi ủng hộ Liễu Tiên Khai thượng vị, ta còn tưởng là anh em thân thiết kèo cột sống chết có nhau lắm, bây giờ xem ra chỉ là anh em cây khế, tình nghĩa xạo què, thân ai người nấy lo, hắn chết rồi lợi nhuận của miếng đất kia chắc ngươi hốc đủ nhỉ?"
Trương Ức Khổ mặc một bộ đồ tây màu trắng , hắn và Tây Môn đều thuộc loại nam nhân âm nhu, nhất thời làm cho mọi người cảm thấy rất giống nhau, cơ mà lời nói của đôi bên lại là đao đao muốn xẻo thịt nhau.
"Liễu Tiên Khai có làm gì cũng nghĩ đến đại cục, bây giờ thật không biết Giá Thế Đường còn đại cục gì để nói nữa đây?"
Tây Môn cười lạnh:
"Cho nên ta chưa bao giờ cảm thấy tổ chức này còn giá trị gì để ta phải ra tay cả!"
"Thật sao?”
Trương Ức Khổ không cảm thấy kì lạ khi Tây Môn muốn giải tán, chỉ dùng một câu nói cực kì thâm sâu đáp lời:
"Ăn cơm bằng bát của Giá Thế Đường, ăn xong lại muốn phủi đít đứng dậy không dọn, việc tốt như vậy ngươi gọi ta làm cùng với, dù sao hai chúng ta cũng tính là huynh đệ mài!” Hai người trừng mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy dao kiếm, một lát sau hai người cùng quay đi, không thèm nhìn mặt nhau nữa. ....
Năm phút sau, dưới ánh mắt hiếu kỳ của tất cả nhân viên phục vụ, giám đốc Phan đợi ở lầu 3 đã lâu cuối cùng cũng câm chìa khoá mở ra căn phòng bị phong bế đã lâu kia.
Nghiêm túc mà nói thì đây là lần đầu tiên giám đốc Phan bước vào căn phòng bao trong truyền thuyết này.
Bài trí trong phòng làm nàng có chút ngạc nhiên.
Không có sách vở thư hoạ trang nhã cao quý, cũng không có sơn son thếp vàng ngọc ngà châu báu trang trí, ngược lại có một cảm giác cũ kỹ mục nát tràn ngập mùi thời gian.
Ở giữa là một cái bàn bát tiên hoàn toàn không phù hợp để người ta ăn cơm nói chuyện, trên tường treo đầy những bức hoạ đen trắng, mà chiếc bàn ở góc phòng lại treo tranh của ba vị lão thần tiên mà các lão nhân đời trước hay thờ phụng trong dân gian.
Phúc, Lộc, Thọ.
Ba vị thần tiên tượng trưng cho may mắn tài lộc lại được treo rất nổi bật ở trong phòng như thế làm cho căn phòng trở nên quỷ dị, thậm chí có thể nói là nhìn rất ngang mắt, tạo cho người ta cảm giác không thoải mái.
Đương nhiên giám đốc Phan có thể làm giám đốc khách sạn này 8 năm trời, đứng vững ở đường Hoàng Hà tuyệt đối là người thuộc loại trầm ổn. Cho dù thấy kỳ quái nhưng nàng vẫn nở nụ cười tiếp đón khách nhân, sắp xếp xong liền cùng tất cả nhân viên phục vụ lui ra ngoài.
"Bắt đầu từ giờ, mọi việc trong căn phòng bao này bao gồm rót nước mời trà đều sẽ do ta đích thân phụ trách, việc duy nhất các người cần làm là cách xa nơi này một chút, đừng có giở tính hiếu kỳ mà làm gì không đúng mực, các ngươi đã hiểu chưa?" Vừa ra khỏi phòng, giám đốc Phan liên vội đuổi đám người hiếu kỳ đang hóng chuyện bên ngoài ra xa.
"Rõ rồi ạ!"
Đám nhân viên phục vụ ngày thường hay trêu đùa cùng giám đốc vừa cười nói vừa rời đi. Đến khi đuổi hết đám người không biết trời cao đất dày này rời khỏi, giám đốc mới thở nhẹ ra một hơi.
Lùi bước ra cách xa căn phòng bao thêm mấy mét, lúc này giám đốc Phan mới nhìn về phía cánh cửa được đóng kín kia. Nói thật là nàng hoàn toàn không muốn tìm hiểu về lai lịch của đám người ngồi trong phòng, kể cả việc trong đó sẽ xảy ra chuyện gì, nàng cũng hoàn toàn không hứng thú.
Nàng đã gặp quá nhiều chuyện vật đổi sao dời, mặt trời lặn mặt trăng lên, cho nên rất rõ một đạo lý, đó là có những chuyện nhất định phải bí mật!
Cái gì cũng không biết đôi khi lại là một chuyện tốt!