Chương 2790
Chương 2790Chương 2790
"Liễu Tiên Khai vừa chết, Trương Ức Khổ nhất định sẽ thế vị."
"Hắn thế vị chẳng qua là muốn lần này nhất cử lấy luôn quyền phát ngôn tuyệt đối ở Giá Thế Đường. Liễu Tiên Khai vừa chết, các thế lực khác cũng suy yếu đi không ít, lại cộng thêm Tây Môn lúc nào cũng có ý tưởng tách ra để tự lập môn hộ nên sẽ không phản đối quá kịch liệt, đây là cơ hội ngàn năm hiếm gặp!"
Trong lúc đám người Giá Thế Đường tập trung nghị sự ở Kim Phúc Nguyên, cách xa đó cả ngàn dặm, Tô Bình Nam đang đưa ra phán đoán chính xác ở tít Thiên Đô.
"Liễu Tiên Khai lúc nào cũng cho rằng đám người Trương Ức Khổ sẽ nghĩ cho đại cục mà ra tay, nhưng hắn có chết cũng không ngờ đám Trương Ức Khổ chính là thất bại lớn nhất của bản thân. Đám người kia thậm chí còn hi vọng chúng ta và Liễu Tiên Khai sẽ lưỡng bại câu thương để bọn hắn làm ngư ông đắc lợi."
Tô Bình Nam khẽ lắc đầu:
"Trương Ức Khổ tâm tư quá âm trầm, hắn quá tự cao với năng lực của bản thân và quá xem thường Cẩm Tú chúng ta."
"Nữ nhân này là ai?"
Lục Viễn ở một bên nhìn tư liệu về Thẩm Thanh Chiếu, có chút nghi hoặc hỏi.
"Một bà chủ khách sạn trên đường Hoàng Hà, dựa vào đâu mà có thể triệu tập được tất cả nguyên lão cường hào của Giá Thế Đường cùng ngồi lại một chỗ?"
"Hoa khôi thành công nhất mà Giá Thế Đường bồi dưỡng ra được trong những năm qua, cũng chính là hông nhan tri kỷ của thủ lĩnh đời trước - Chiêu Quân Triệu Minh Thành. Bây giờ e rằng cũng chỉ có nữ nhân này mới đủ tư cách rót nước mời trà cho đám nguyên lão của Giá Thế Đường, dù sao sau lưng nàng cũng có chỗ dựa." Tô Bình Nam đưa ra đáp án.
"Chủ nhân đầu tiên của Kim Phúc Nguyên chính là Chiêu Quân Triệu Minh Thành, nghe nói sau này người kia bị ép thoái vị, cảm thấy nản lòng thoái trí nên đã ly hương ra nước ngoài, khách sạn này chính là quà tạm biệt mà hắn tặng cho Thẩm Thanh Chiếu."
"Cầm lên được thì buông xuống được."
Tô Bình Nam không nhịn được khen một câu:
"Lễ vật này thật đủ hào phóng. Nhưng mà nữ nhân kia cũng rất lợi hại, đám tay to ở Ninh Ba mỗi lần tụ họp đều chỉ lựa chọn duy nhất một nơi là Kim Phúc Nguyên. Có thể kéo quan hệ với đám người kia, thiết nghĩ sẽ phải chi không ít, đằng sau bà chủ này nhất định có bối cảnh không thể xem thường."
"Vậy ý của Nam Ca ngươi là gì?"
Lục Viễn rất rõ ràng không phải tự nhiên mà Tô Bình Nam lại dành sự quan tâm đặc biệt đến hội nghị của đám người Giá Thế Đường kia như thế, bằng không thì không đến nỗi giờ này lại kéo hắn đến văn phòng làm gì.
"Liễu Tiên Khai là người kế vị mà Triệu Minh Thành lựa chọn, ta sợ nữ nhân Thẩm Thanh Chiếu kia sẽ làm việc theo cảm tính. Nữ nhân này có quan hệ mập mờ với khá nhiều cao tâng ở Thượng Hải. Nếu nàng ta ra tay giúp đỡ thì chúng ta sẽ gặp phải phiền phức không nhỏ."
Tô Bình Nam nghĩ một lát rôi mới nói tiếp:
"Cho người theo dõi chặt Kim Phúc Nguyên, chúng ta phải là người đầu tiên biết được thời gian nàng rời đi. Mấy năm nay nữ nhân này không có mấy hảo cảm với đám người Giá Thế Đường, nếu trong vòng nửa tiếng đồng hồ nàng rời đi tức là lần này nàng vẫn không nguyện ý ra tay như trước!"
"Nếu không rời đi thì sao?"
Lục Viễn hỏi lại. "Vậy thì lập tức thông báo cho Sử Tương Vân mang theo kim bài mà Liễu Tiên Khai ném đi tới Thượng Hải, mọi người cùng vô tư phóng khoáng mà bàn luận một chút!"
Nụ cười của Tô Bình Nam rất lạnh lẽo:
"Là người đều sẽ có nhược điểm, không ai là ngoại lệ hết!"...
Chín người có tư cách bước vào phòng bao Thiên Hải.
Số người dùng bữa không ít, nhưng bầu không khí vắng lặng lạ thường.
Mấy người này không nói chuyện với nhau, chỉ ngồi vào chỗ của mình, mọi người cố ý kéo giãn khoảng cách. Nhìn vào sự lựa chọn chỗ ngồi của những người này, trong chín người chỉ có hai người ngồi gân Tây Môn. Bốn trong số những người còn lại hoàn toàn bày tỏ thái độ, ngồi bên cạnh Trương Ức Khổ.
Còn có một người trung niên vẫn luôn im lặng cả tối, hắn thản nhiên chọn vị trí giữa Tây Môn và Trương Ức Khổ, dáng vẻ rõ ràng là không muốn can thiệp.
Trong phòng VIP mà người ngoài thấy thần bí khó lường này, bầu không khí yên tính tựa như đóng băng.
Trong bầu không khí khiến người ta ngạt thở ấy, giám đốc Phan dè dặt đẩy cửa đi vào với nụ cười trên môi, sau đó nhẹ nhàng đặt từng tách trà ngon thơm nức mũi lên bàn bát tiên.
Trong hương trà thoang thoảng, Thẩm Thanh Chiếu - đối tượng mà mọi người chờ đã lâu - rốt cuộc cũng xuất hiện trong phòng bao.
"Thanh tỷ, đã lâu không gặp."
Trương Ức Khổ, thủ lĩnh trên danh nghĩa của Giá Thế Đường là người đầu tiên lên tiếng. Hắn đưa hộp quà tinh xảo mà mình đã chuẩn bị sẵn đến trước mặt giám đốc Phan đứng phía sau Thẩm Thanh Chiếu.
"Quà nhỏ, thành ý lớn." "Lấy lại quà đi, bây giờ không phải là mấy chục năm trước, ngươi đến Thượng Hải gặp ta một lân không phải chuyện khó."
Thẩm Thanh Chiếu không nể mặt Trương Ức Khổ chút nào: "Bao năm qua ngươi không muốn tới Kim Phúc Nguyên đơn giản là vì không muốn gặp ta mà thôi, giờ cần gì phải giả vờ lễ độ?"
Trương Ức Khổ không giải thích cũng không phản bác, nụ cười vẫn nở trên gương mặt.
"Bản lĩnh mặt dày của phe phái Tây Thi đúng là truyền thừa tốt."
Hiển nhiên Thẩm Thanh Chiếu biết rõ tính nết của Trương Ức Khổ. Nàng không nói tiếp, mà dứt khoát ngồi xuống ghế chủ vị, sau đó đi thẳng vào chủ đề: "Ta không từ chối lời mời rót nước dâng trà lần này bởi vì cái chết của Tiên Khai khiến ta rất bùi ngùi, cho nên ta cảm thấy mình nên ra mặt chấm dứt với Giá Thế Đường."
"Ta cũng biết rõ mọi người mời ta đến chỉ vì cảm thấy hiện giờ ta vẫn có chút năng lực, có chút tư cách."
Thẩm Thanh Chiếu đảo mắt nhìn qua gương mặt của tất cả mọi người: "Ta rót nước, có ai không phục hoặc là cảm thấy không công bằng hay không?”
Mọi người vẫn im lặng, chỉ có Tây Môn rất nghiêm túc gật đầu.