Chương 2791
Chương 2791Chương 2791
"Nếu mọi người đều không có ý kiến, thì ta sẽ rót nước dâng trà."
Thẩm Thanh Chiếu hoàn toàn không quan tâm tới phản ứng của những người khác, bắt đầu rửa sạch tách trà mà giám đốc Phan đã đặt sẵn trên bàn. Từ động tác thuần thục và đẹp mắt của nữ nhân có thể thấy thời gian nàng đắm chìm trong trà đạo đủ dài.
"Ta mời trà lượt thứ nhất."
Ngón cái và ngón giữa tay phải của Thẩm Thanh Chiếu kẹp viền tách, ngón trỏ đặt trên chóp nắp trà, nhấc nắp lên. Sau nhiều năm, thủ pháp rót trà Tam Long Hộ Đỉnh cảnh đẹp ý vui lại xuất hiện trên hội nguyên lão của Giá Thế Đường.
Mà nam nhân dùng thủ pháp này chia trà lần trước đã biến mất trên giang hồ từ lâu. Sau khi chia trà xong, trong mắt Thẩm Thanh Chiếu tràn đầy hồi ức về những chuyện đã qua: "Có nhận tách hay không là do các ngươi quyết định."
Nói xong nàng gật đầu với giám đốc Phan bên cạnh, đối phương rất ngoan ngoãn đặt từng tách trà ở trước mặt mỗi người.
Nhìn biểu cảm nặng nề của mỗi người, giám đốc Phan hơi mờ mịt.
Nàng không phải dân giang hồ, tất nhiên không thể nào hiểu được ý nghĩa của một tách trà này đối với thành viên Giá Thế Đường.
Một tách trà xua hết ân thù.
Đây là quy củ mà hội nguyên lão của Giá Thế Đường truyền lại, Thẩm Thanh Chiếu là người rót trà thì phải phụ trách tách trà này.
Nói cách khác, nếu có người uống tách trà này mà làm trái lời hứa, thì Thẩm Thanh Chiếu nàng nhất định phải ra tay giúp đỡ, nếu không thì chính là khinh thường và khiêu khích quy củ trăm năm của Giá Thế Đường. ...
Trương Ức Khổ là người đầu tiên bưng tách trà lên. "Khi bên ngoài địa bàn không có hổ, bầy sói vì con mồi khó tránh khỏi cắn nhau mấy phát."
Trương Ức Khổ vừa nói vừa nhìn chằm chằm Tây Môn, hiển nhiên câu này dành cho đối phương: "Nhưng hiện giờ bên ngoài có hổ, hơn nữa con hổ này còn rất tham lam, ta cảm thấy tốt nhất là bây sói nên đoàn kết lại với nhau."
"Một con sói không đấu lại một con hổ dữ, Chiêu Quân chính là một ví dụ tốt nhất. Cho nên ta uống tách trà này."
Trương Ức Khổ uống một hơi cạn sạch.
Theo hành động này của hắn, bốn trong số tám người còn lại đều bưng tách trà lên uống.
Thẩm Thanh Chiếu nhìn sang mấy người Tây Môn.
"Liễu Tiên Khai chết, một nửa nguyên nhân là do Trương Ức Khổ ngươi thấy chết không cứu." Tây Môn không che giấu suy nghĩ của mình, chĩa thẳng đầu mâu vào Trương Ức Khổ: "Giờ ngươi lại tỏ vẻ ngăn cơn sóng dữ, ta chỉ cảm thấy buồn nôn. Vì vậy, ta không uống tách trà này."
Tây Môn vừa nói vừa bưng tách trà lên rồi từ từ đổ trà xuống mặt bàn.
Trà là trà ngon, nước là nước sạch.
Hương thơm của nước trà màu vàng nhạt tỏa ra trong phòng bao nhỏ hẹp khiến người ta không kìm được ngửi một hơi. Trong căn phòng yên tĩnh, âm thanh nước rơi tí tách dội vào tai mỗi người.
Thẩm Thanh Chiếu nhìn Tây Môn.
"Ngươi có biết đổ tách trà này có ý nghĩa gì không?”
"Mấy năm trước ta đã chuyển giao cổ phần của bến tàu và công ty quản lý cho Liễu Tiên Khai. Hiện tại có không ít huynh đệ theo ta kiếm ăn, ta có thể giữ lại hết. Đương nghiên nếu các huynh đệ muốn làm người của Giá Thế Đường thì ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản." Tây Môn không che giấu suy nghĩ của mình.
Thật ra mấy năm nay Tây Môn vẫn luôn phân tách rạch ròi công việc làm ăn của mình với Giá Thế Đường. Nhất là trong khoảng thời gian gần đây, Tây Môn đã rút gần hết tiên rồi. Có thể nói nếu không phải vì Liễu Tiên Khai thì hiện giờ Tây Môn đã trở thành một đại gia tách khỏi Giá Thế Đường.
"Tự lập môn hộ thì phải chịu ba dao sáu lỗ. Nếu không, ngươi không có tư cách nói câu này."
Trương Ức Khổ mặt mày sa sầm, giọng điệu lạnh lếo: "Ngươi phải giao ra kim bài Tu Hoa, ngoài ra ngươi không được giữ lại tất cả những gì có liên quan đến việc làm ăn của băng đảng."
Tây Môn cười khẩy, giật tấm kim bài trên cổ mình ra rồi ném cho Trương Ức Khổ.
"Hai mươi sáu triệu, đây là toàn bộ dòng tiền ta có thể lấy ra."
Tây Môn lấy một con dao sắc bén từ bên hông ra, đặt trước mặt mình. Ánh mắt hắn nhìn Trương Ức Khổ vẫn tràn đầy khinh thường: "Muốn tiền hay là muốn máu của ta, tùy ngươi quyết định."
Tấm kim bài đại diện cho Tu Hoa vẽ ra một đường vòng cung xinh đẹp, sau đó rơi vào trong tay Trương Ức Khổ.
"Hai mươi sáu triệu?"
Nghe thấy cái giá mà Tây Môn đưa ra, Trương Ức Khổ nhếch môi cười.
"Không đủ!"
"Người của ngươi là lấy từ tổ chức, tất cả chướng ngại vật trong quá trình ngươi lập nghiệp đều do tổ chức giải quyết. Ngay cả tập đoàn Mỹ Nghiệp của ngươi và công trình kiến trúc ở đảo Thái Dương, nếu không có Giá Thế Đường thì không có những thứ này. Đừng nói với ta là ngươi tưởng chỉ cần giao ra thế lực mà Tu Hoa đời trước trao vào tay ngươi là có thể trao đổi ngang giá." Trương Ức Khổ chậm rãi cầm con dao găm mà Trương Ức Khổ đặt trên bàn lên: "Dựa theo quy định thì ba dao một lỗ này sẽ do ta thực hiện. Ngươi đoán xem ta có nương tay không?"
Nương tay thì Tây Môn có thể sống.
Không nương tay thì Tây Môn sẽ chết.
Có thể nhìn ra những năm qua Trương Ức Khổ không lười biếng.
Con dao găm dài gần ba mươi centimet nằm trong tay hắn tựa như con rắn bạc xoay giữa năm ngón tay.
Đối mặt với lời uy hiếp của đối phương, Tây Môn híp mắt không nói gì, chỉ nhếch miệng cười với Trương Ức Khổ, nụ cười vẫn tràn đầy ý mỉa mai.
Hai bên đều đang đánh cược.
Tây Môn cược rằng sau khi mình từ bỏ tiếp quản địa bàn của Liễu Tiên Khai và giao ra hơn hai mươi triệu, Trương Ức Khổ sẽ không vẽ thêm chuyện. Dù sao nếu đối phương thật sự giết mình thì người thuộc phe phái Chiêu Quân và Tu Hoa sẽ không chịu phục, sẽ dẫn đến nhiều rắc rối hơn.
Còn Trương Ức Khổ thì đang đánh cược rốt cuộc Tây Môn có can đảm đập nồi dìm thuyền rời đi hay không. Ai cũng là người thông minh, bất kể Trương Ức Khổ nói đường hoàng cỡ nào thì tình hình thực tế chính là cướp đoạt, mọi người đều biết rõ điều này.
Về cái chết của Liễu Tiên Khai, chưa chắc những người khác không có trách nhiệm.
Đây cũng là sự thật.