Chương 2792
Chương 2792Chương 2792
Suy cho cùng thì tổ chức có lịch sử trăm năm này đã hoàn toàn mất sự đoàn kết, mỗi người đều vì lợi ích của mình mà lựa chọn ngồi yên quan sát.
Thế giới dối trá như vậy đấy.
Mặc dù hiện tại người nào người nấy đều ôm tâm tư riêng, nhưng tại hội nguyên lão ai cũng phải ra vẻ tuân theo quy củ.
Đây mới là chỗ dựa lớn nhất mà Trương Ức Khổ muốn dựa vào lần uống trà này để có thể dễ dàng thôn tính phe phái của Liễu Tiên Khai và Tây Môn, cũng chính là nguyên nhân vì sao Tây Môn dù tức giận nhưng vẫn phải ném dao găm ra, chịu ba dao sáu lỗ mới có thể rời đi.
"Nhanh lên, Tây Môn không uống tách trà này."
Thẩm Thanh Chiếu nhìn hai nguyên lão còn lại vẫn chưa bưng tách trà.
Hai người đều nhìn sang Tây Môn, mà đúng lúc này, Trương Ức Khổ ra tay!
Hắn bước lướt áp sát Tây Môn, dao găm trên tay phải đâm vào cánh tay trái của Tây Môn với tốc độ nhanh như tia chớp, có thể nhìn ra nhát dao này rất nặng.
Tây Môn quả thật rất kiên cường, hắn không hề nhúc nhích, để mặc cho con dao đâm thủng cánh tay mình.
Trương Ức Khổ rút dao.
Rất nhiêu máu tuôn ra trên cánh tay Tây Môn.
"Cảm ơn."
Lần này giọng điệu của Tây Môn không còn khinh thường, bởi vì hắn biết Trương Ức Khổ không có ý định lấy mạng mình, cho nên mới lựa chọn vị trí của nhát dao này là cánh tay trái.
"Ta uống." Sau khi thấy Tây Môn chịu nhát dao thứ nhất mà không chống cự, một trong hai nguyên lão chưa uống trà lập tức bưng tách trà lên.
"Nhát dao thứ hai."
Trương Ức Khổ thấy người thứ nhất đã uống trà xong, ánh mắt lộ vẻ hài lòng. Sau đó, hắn lại đâm nhát dao thứ hai nhanh như tia chớp. Vị trí của nhát dao này là lông ngực, nhưng khoảnh khắc mũi dao chạm vào da của Tây Môn, mũi dao lại sượt lên trên.
Mặc dù vết đâm không lớn, nhưng đủ trí mạng. Mà mũi dao sượt lên tuy khiến vết thương trông đáng sợ, song tuyệt đối không nguy hiểm đến tính mạng.
Máu đỏ chảy ồ ạt từ vết thương của Tây Môn, nhỏ tí tách xuống đất.
Trương Ức Khổ thu dao, nhìn người cuối cùng vẫn chưa uống trà. Đối phương nhìn Tây Môn vẫn bất động, thở dài một tiếng rồi bưng tách trà lên.
Liễu Tiên Khai chết rồi, Tây Môn đã quyết định ra đi.
Không có hai người này thì chuyện Trương Ức Khổ thâu tóm toàn bộ quyền lực của Giá Thế Đường là sự thật không thể lay chuyển. Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, không có ai muốn làm kẻ ngu cả.
"Để ta tự đâm nhát dao thứ ba."
Sau khi thấy tất cả mọi người đã uống trà, Tây Môn xòe tay nói với Trương Ức Khổ: "Sáng mai tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của Giá Thế Đường, ta dùng số tiên này mua cơ hội tự ra tay."
"Ngươi sợ tất cả mọi người đã uống trà, ta sẽ hạ tử thủ ở nhát dao cuối cùng à?"
Trương Ức Khổ chậm rãi đặt con dao dính máu vào tay Tây Môn.
"Ban đầu tự bản thân ta lựa chọn gia nhập Giá Thế Đường, dập đầu lạy ba lượt, thắp nén hương kia."
Tây Môn không để ý tới vết thương đang đổ máu, hắn học theo dáng vẻ của Trương Ức Khổ, làm cho dao găm giống như con rắn bạc xoay trong tay: "Lúc ra đi tất nhiên phải tự mình đi."
"Được."
Trương Ức Khổ gật đầu.
Tây Môn trở tay gí mũi dao vào bụng: "Ta sẽ đâm từ từ. Hiện tại Tây Thi ngươi là thủ lĩnh, khi nào thấy được thì ta sẽ dừng lại, sau đó rời đi."
Nói xong Tây Môn chậm rãi đâm dao vào bụng mình.
Động tác của hắn rất chậm.
Hắn đâm vào từng chút một, mồ hôi lạnh liên tục túa ra trên trán, rõ ràng là cực kỳ đau đớn.
Người trong phòng cũng thay đổi sắc mặt.
Bởi vì ai cũng là kẻ chơi dao điêu luyện, đương nhiên biết đâm kiểu này còn đau hơn hai nhát dao trước gấp trăm nghìn lần.
Trương Ức Khổ đứng im bất động nhìn cơ thể run rẩy của Tây Môn, mãi cho đến khi dao găm đâm sâu vào bụng hơn phân nửa, hắn mới lên tiếng: "Ngươi đi đi, ta sẽ tìm Tiểu Hồng Bào báo thù cho Liễu Tiên Khai."
"Cảm ơn."
Tây Môn đứng dậy, gật đầu với Thẩm Thanh Chiếu: "Ta đi trước, không quấy rây Thanh tỷ chia tách trà thứ hai."
Nữ nhân đáp lại bằng một nụ cười, sau đó bắt đầu chia tách trà thứ hai.
"Uống trà."
Khác với lần mời trà trước, lần này nữ nhân thẳng thừng đặt tách trà đầu tiên vào tay Trương Ức Khổ.
"Tách trà này đến muộn rất nhiều năm." Trương Ức Khổ bưng tách trà, sau đó nhìn mọi người: "Ta uống trước, ai tán thành ai phản đối?"
Mọi người cùng khom lưng.
Hai tách trà của Giá Thế Đường.
Tách thứ nhất xóa ân thù, tách thứ hai kính chủ vị.
Tại hội nguyên lão của Giá Thế Đường lần trước, tứ đại mỹ nhân công khai đoạn tuyệt, dẫn đến Tây Thi Trương Ức Khổ chưa uống tách trà này. Qua nhiều năm, Trương Ức Khổ hao tâm tổn trí suy tính cuối cùng đã nhân cơ hội tập đoàn Cẩm Tú ngang ngược chen chân để hoàn thành tâm nguyện này, một người uống trà, một người rời đi.
Cửa phòng bao từ từ đóng lại, bóng lưng của Tây Môn cũng hoàn toàn ngăn cách ngoài tâm mắt của quần hùng Giá Thế Đường.......
Trong một phim võ hiệp rất hot có một cảnh như sau.
"Rút khỏi giang hồ?"
Một lão giả ném bí tịch võ công tuyệt thế vào lửa, sau đó cười khẩy nói một câu: "Nơi nào có người ắt có ân oán, nơi có ân oán chính là giang hồ!"
Chàng trai đeo trường kiếm đứng bên cạnh không nói gì.
Lão giả tiếp tục cười điên cuồng: "Con người chính là giang hồ, sao ngươi lại rút khỏi?"
Cái chết của Liễu Tiên Khai và sự đáng sợ mà tập đoàn Cẩm Tú lơ đãng thể hiện ra khiến Tây Môn không có ý định chơi tiếp.
Sau ba dao sáu lỗ, Tây Môn nhanh chóng rời đi.
Ngay khi hắn bước ra khỏi cửa Kim Phúc Nguyên, chiếc xe Hummer H1 như một mũi tên xuất hiện trước mặt nam nhân.
Mấy hán tử vẫn luôn chờ dưới lầu lập tức bảo vệ hắn kín kẽ.