Chương 2794
Chương 2794Chương 2794
"Vì sao không đi?”
Thẩm Thanh Chiếu không dừng lại, tiếp tục xuống lầu. Nữ nhân đi tới cạnh xe, mở cửa xe ra, sau đó liếc nhìn cấp dưới đang cung kính đi theo mình, nói ra một câu mà đối phương không ngờ tới: "Sau này ta sẽ không tới đây nữa."
"Ngươi có ý gì?"
Giám đốc Phan nghỉ hoặc hỏi.
"Kim Phúc Nguyên sẽ bị bán đi, khách sạn này sẽ không còn nữa."
Thẩm Thanh Chiếu hờ hững nói tiếp: "Những năm qua ta phủi tay mặc kệ, không bán khách sạn này chỉ vì chút niệm tưởng trong quá khứ mà thôi."
"Giờ niệm tưởng không còn, tất nhiên phải xử lý."
Nhìn giám đốc Phan sắc mặt tái nhợt, lại nghĩ tới những chuyện nữ nhân này đã làm cho khách sạn trong mấy năm qua, cuối cùng Thẩm Thanh Chiếu vẫn mềm lòng một lần.
"Ngươi là một trong số ít những nhân viên làm việc ngay thẳng và chăm chỉ tận tụy trong những năm qua. Ta biết rõ điều này, vì vậy ta cho ngươi một cơ hội, một cơ hội mà ngươi luôn ao ước."
Sau khi lên xe, Thẩm Thanh Chiếu nhìn giám đốc Phan lộ vẻ chờ mong bên ngoài cửa sổ xe: "Hợp đồng thuê mặt bằng Kim Phúc Nguyên được xử lý ở Cục Xúc tiến thương mại, ký năm năm một lần, tiên cọc là một triệu sáu trăm năm mươi nghìn tệ. Nếu ngươi có thể gom được số tiền này và giao nộp trong bốn mươi tám tiếng, thì ngươi sẽ là bà chủ mới của đường Hoàng Hà."
"Đối với ngươi mà nói, một triệu sáu trăm năm mươi nghìn tệ không phải con số nhỏ, nhưng nó cũng nói lên số tiền ngươi tích góp trong mấy năm qua có đủ để cá vượt long môn hay không. Nếu không gom được cũng đừng miễn cưỡng, dù sao với năng lực của ngươi, sẽ không thiếu người thuê ngươi."
"Ngươi còn nhỏ nên không hiểu cái gì mới là thứ quan trọng nhất của nữ nhân."
Nói xong Thẩm Thanh Chiếu gật đầu với tài xế, đối phương lập tức khởi động xe chạy đi.
Nữ nhân đã để lại một nét bút trong lịch sử đường Hoàng Hà ấy cứ thế yên lặng rời khỏi nơi phong vân này, không có ai đưa tiễn, im hơi lặng tiếng.
Mà căn phòng bao kia cũng vĩnh viễn trở thành lịch sử, một câu chuyện tình yêu không ai biết cũng hoàn toàn vẽ nên một dấu chấm hết trong im lặng.
Người mới thay thế người cũ.
Câu chuyện về Thẩm Thanh Chiếu đường Hoàng Hà kết thúc, còn câu chuyện vê Phan Nguyệt Cầm thì mới bắt đầu.
Có đôi khi giang hồ là một tòa thành.
Tòa thành khép kín.
Người ở bên trong liêu mạng muốn xông ra, nhưng cũng có rất nhiều người liều mạng muốn lao vào. ...
Lời nói dối cao minh nhất giống như vòng tròn nhiều lớp.
Hơn nữa vòng tròn nhiều lớp này phải đủ phức tạp. Trước tiên dùng một sự thật bọc lấy một lời nói dối, tạo thành vòng thứ nhất; sau đó tiếp tục bọc lấy một lời nói dối khác cộng thêm sự thật, tạo thành vòng thứ hai.
Sau khi mấy thậm chí mấy chục vòng tròn thật giả lẫn lộn này đan chồng vào nhau, có mấy người bình thường có thể nhìn thấy chân tướng phía sau?
Không có.
Như vậy, sau khi gắn vòng tròn nhiều lớp này lên bàn cờ, rất có thể là các quân cờ hoàn toàn không biết mình đã nhập cuộc, đến chết vẫn sống trong lời nói dối.
ebookshop.vnRất tàn nhẫn, cũng rất chân thực.
Trương Quế Lâm.
Một người trẻ tuổi mà tất cả lão tiên bối của Giá Thế Đường gặp hắn đều sẽ thân thiết cười hì hì, vỗ vai gọi hắn là Quế Lâm Tử. Nhưng sẽ không có ai nói cho Quế Lâm tử biết vì sao mọi người lại thân thiện và nể mặt hắn như vậy. Không phải người trẻ tuổi này có lai lịch lớn, cũng không phải hắn nổi bật xuất sắc.
Mà là do hắn là một trong ba tài xế của Tây Môn.
Tuy hắn chỉ là một trong ba tài xế thân cận, nhưng trong mắt người khác, tài xế có thể lái xe cho Tu Hoa suốt bảy năm tất nhiên đã trở thành một trong những trợ thủ đắc lực được Tu Hoa Tây Môn tin tưởng nhất, đương nhiên mọi người sẽ để lại ấn tượng tốt trước mặt hắn.
Thời gian đã quá lâu, có lẽ vì vẻ thật thà chất phác và lòng trung thành mà Trương Quế Lâm thể hiện hàng ngày, ngay cả Tây Môn cũng đã quên vì sao nam nhân này có thể trở thành thân tín đáng tin cậy nhất của mình.
Tây Môn có thể quên, nhưng Trương Quế Lâm vĩnh viễn không thể quên.
Hắn có thể trở thành tài xế của lão đại Tây Môn chỉ có một nguyên nhân, đó là Liễu Tiên Khail
Sau lưng Quế Lâm Tử mười tám tuổi xăm hình một con rắn độc quấn quanh bảo kiếm, trên hai cánh tay xăm hình hùng ưng giương cánh bay cao.
Trên mặt viết đầy hai chữ ngang ngược và dã tính.
Hắn thuở ấy nghĩa khí lớn hơn trời, nhiệt huyết giang hồ luôn trào dâng trong lông ngực, hơi tí là rút dao khiêu chiến, dũng khí thiêu đết lý trí.
Hồi mới gia nhập giang hồ, hắn đi theo Liễu Tiên Khai.
Lúc đó Liễu Tiên Khai vẫn chưa vững gót trong vòng Quảng Đông, tuy có Giá Thế Đường chống lưng, nhưng do tứ đại mỹ nhân không đồng lòng nên hắn không nhận được bất kỳ sự trợ giúp lớn nào từ thế lực phương Bắc. Không phải mãnh long nhưng qua sông.
Thể diện không phải người khác cho, mà là đánh ra.
Liễu Tiên Khai biết rõ đạo lý này, cho nên ngay từ đầu Giá Thế Đường và Bạch Tướng Nhân đã đánh rất hăng.
Mà lúc đó, biểu hiện hung hãn và nghĩa khí của Trương Quế Lâm khiến Liễu Tiên Khai rất coi trọng người trẻ tuổi này, có thể nói là giao phó trọng trách.
Người trẻ tuổi không thiếu nhiệt huyết.
Trương Quế Lâm ôm suy nghĩ kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, mỗi lần ra tay đều cực kỳ dũng mãnh, thậm chí bất chấp hậu quả.
Giang hồ không dễ xông pha như vậy.
Rốt cuộc trong một lần xung đột với Bạch Tướng Nhân và tam giáo cửu lưu địa phương, hắn bị đánh trọng thương dẫn đến tàn tật suốt đời không thể chữa khỏi. Thậm chí trong quá trình đánh nhau hắn đã giết chết em trai ruột của một nhân vật lớn!
Tàn tật, lại thêm điều kiện bàn chuyện hợp tác của đối phương là phải giao người ra, đổi lại là bất cứ đại ca nào thì e là tính mạng của Trương Quế Lâm sẽ chấm dứt vào cái ngày mười chín tuổi ấy.
Nhưng Liễu Tiên Khai thật sự xứng đáng với bốn chữ trọng tình trọng nghĩa.
Hắn từ bỏ rất nhiều lợi nhuận có thể dễ dàng lấy được, hơn nữa còn tự đâm mình hai dao, cuối cùng vẫn bảo vệ được Trương Quế Lâm.