Chương 2795
Chương 2795Chương 2795
"Về sau vị huynh đệ này đi theo ngươi nhé! Tuy hắn không đánh đấm được nữa, nhưng lòng trung thành hiếm có. Hắn làm tài xế, ngươi nuôi hắn cả đời, dù sao ngươi cũng vững gót ở Thượng Hải rồi."
"Bên chỗ ta vẫn còn rất nguy hiểm, ta sợ nuôi hắn sẽ thành hại hắn."
Đây là lời Liễu Tiên Khai nói với Tây Môn khi Trương Quế Lâm vẫn còn nằm trên giường bệnh.
"Người làm chuyện lớn không để ý chuyện vặt vãnh, sau này ngươi tuyệt đối đừng hành động theo cảm tính."
Câu trả lời của Tây Môn vẫn còn mới như in trong ký ức của Trương Quế Lâm: "Một tướng công thành vạn cốt khô, giành thiên hạ kiểu gì chả chết mấy người, không thể bảo vệ tất cả được."
Thật ra lúc hai người nói chuyện, Trương Quế Lâm đã tỉnh lại.
Từ đó về sau, Trương Quế Lâm trở thành tài xế của Tây Môn.
Sau đó, hắn dựa vào sự cẩn thận và làm việc vững vàng qua từng năm, cuối cùng đã nhận được sự tin tưởng của Tây Môn.
Tây Môn và Liễu Tiên Khai có một điểm khác biệt lớn nhất, đó là Liễu Tiên Khai trọng tình, mà Tây Môn trọng lợi. Mặc dù Tây Môn đối xử với thuộc hạ hào phóng không kém gì Liễu Tiên Khai, nhưng trong lòng Trương Quế Lâm vĩnh viễn chỉ có một đại ca.
Đó là Liễu Tiên Khai. ...
Trước đêm nay, Trương Quế Lâm đã nhận được tổng cộng ba tin tức từ ba người.
"Chiêu Quân ca chết là vì Tây Môn bán đứng, hơn nữa hắn dự định rút khỏi Giá Thế Đường. Về phần tại sao hắn có thể an toàn rút lui khỏi Giá Thế Đường, đó là vì hắn và Tây Thi Trương Ức Khổ đã đạt thành điều kiện hợp tác nhờ cái chết của Chiêu Quân Liễu Tiên Khai."
Đây là tin tức thứ nhất.
Thậm chí đối phương còn đỏ mắt đưa ra một ý tưởng máu lạnh.
"Ta kiếm được ít thuốc nổ, ngươi tìm cơ hội dừng xe cho ta nổ chết tên tiểu nhân Tây Môn vô tình vô nghĩa kial"
Ban đầu khi nhận được tin tức này, Trương Quế Lâm không tin. Nhưng đối phương là lão nhân của Giá Thế Đường, còn là người Chiêu Quân ca rất tin tưởng, điều này khiến hắn rơi vào hoang mang.
"Nghe nói trong các di sản sau khi Chiêu Quân ca chết, hắn để lại cho ngươi một căn nhà, nhưng đã bị Trương Ức Khổ chiếm rồi. Hơn nữa Tây Môn cũng đồng ý. Bây giờ để rút khỏi Giá Thế Đường, hắn không còn quan tâm đến lợi ích của các huynh đệ nữa.
Tin tức thứ hai càng làm cho một hán tử ngu trung tận xương như Trương Quế Lâm đỏ mắt.
"Tiên Khai ca chưa chết, tất cả những gì ngươi biết đều là hỏa mù đánh lạc hướng Tây Môn và Trương Ức Khổ. Nếu ngươi còn nhớ Tiên Khai ca đã dùng máu cứu mạng ngươi, đêm nay Tây Môn thật sự rút khỏi Giá Thế Đường thì ngươi hãy lái xe đến địa điểm này."
"Chiêu Quân ca chờ ngươi ở đó, đừng để hắn thất vọng."
Đây là tin tức thứ ba hắn nhận được.
Ba cái tin tức có chỗ giống nhau, cũng có chỗ mâu thuẫn. Quan trọng nhất là người báo tin cho hắn là lão nhân của Giá Thế Đường, hơn nữa thường ngày đối phương và hắn có giao tình sinh tử. ...
Tây Môn ngồi ở hàng ghế sau không biết trong lòng tài xế của mình đã nổi sóng to gió lớn từ lâu. Lúc này mọi sự chú ý của hắn đều tập trung vào những chiếc xe ở hai bên đường thoạt nhìn bình thường nhưng che giấu sát cơ.
Quá nhiều người muốn giết hắn, hắn không thể xác định được đối phương sẽ chọn cách nào, nơi nào để tấn công hắn.
Để an toàn trở lại đảo Thái Dương, lần này gần như Tây Môn đã điều động tất cả lực lượng có thể điều động.
Không nói tới lực lượng an ninh trên đảo Thái Dương, chỉ riêng đoàn xe đón hắn trở vê đã có tới mười bảy chiếc. Nhất là chiếc xe Hummer H1 mà hắn đang ngồi, hai bên trái phải đều được sắp xếp một hàng xe việt dã.
Trên mỗi chiếc xe đều có nhân viên an ninh được hắn dày công đào tạo.
Tốc độ của đoàn xe không chậm, nhanh chóng hùng hổ chạy qua mấy khu có thế lực lớn nhất của Bạch Tướng Nhân. Tình hình trên đường càng lúc càng chuyển biến tốt, rốt cuộc Tây Môn cũng yên tâm hơn.
"Hay là mình cả nghĩ?"
Ngay lúc trong đầu Tây Môn nảy ra ý nghĩ này, hắn nhìn thấy chiếc xe việt dã bên trái bỗng nhiên đánh vô lăng đâm mạnh vào xe Mercedes màu đen phía sau mình.
Rầm!
Hai chiếc xe đang chạy với tốc độ cao đâm vào nhau, lập tức quay cuồng. Thậm chí Tây Môn còn nhìn thấy lửa bốc lên! Mà lúc này, chiếc xe Hummer H1 hắn đang ngồi cũng phát ra âm thanh định tai nhức óc. Trong ánh mắt kinh ngạc của Tây Môn, nó lao lên một ngã rẽ hoàn toàn không nằm trên tuyến đường phải đi.
"Không ngờ ngươi cũng có vấn đề."
Tây Môn nhìn Trương Quế Lâm ngồi trong buồng lái, mặt đỏ bừng, trán nổi gân xanh. Hắn sờ tay vào hông, giọng điệu lạnh lùng...
"Ta không có vấn đề! Là ngươi có lỗi với Chiêu Quân ca." Trương Quế Lâm là dân giang hồ coi nghĩa khí là ý nghĩa cuộc đời, Tây Môn nói ra câu này là sự sỉ nhục lớn nhất đối với hắn.
Hắn càng ra sức đạp chân ga, cổ nổi gân xanh, gào lên phản bác: "Chiêu Quân ca chưa chết, hắn muốn ta đưa ngươi đi gặp hắn, ngươi phải cho hắn một lời giải thíchI"
Xe tăng tốc đột ngột, tốc độ đã lên đến hơn 160 km/giờ.
Hiển nhiên Trương Quế Lâm rất thông minh, hắn biết rõ chỉ có tốc độ điên cuồng này thì Tây Môn mới không tùy tiện ra tay giết mình.
Chưa chắc Tây Môn không dám cá chết lưới rách, nhưng đừng quên trên xe vẫn còn một người!
Một nhân vật quan trọng nhất từ khi Tây Môn lặng lẽ gây dựng tập đoàn Mỹ Nghiệp đến khi quật khởi.
Quân sư Chu thúc Ninh Bai
Đúng là Tây Môn chết thì tập đoàn Mỹ Nghiệp sẽ sụp đổ. Nhưng nếu Chu thúc xảy ra chuyện thì cả tập đoàn Mỹ Nghiệp cũng gặp phải đả kích trí mạng! Huống chỉ từ hình thức chung sống giữa Tây Môn và Chu thúc trong ngày thường có thể thấy từ lâu quan hệ giữa hai người đã không còn là cấp trên cấp dưới.
Chu thúc càng giống trưởng bối và người thân của Tây Môn hơn.