Chương 2797
Chương 2797Chương 2797
"Chu thúc, giang hồ không có đường về, trước đây ta nghĩ câu này chỉ là đánh rắm, nhưng bây giờ bọn hắn không chịu cho ra rút khỏi, vậy thì ta sẽ chơi với bọn hắn."
"Mỗi người có số mệnh riêng, những năm qua... cảm ơn ngươi."
Tây Môn nở nụ cười dữ tợn rồi đột nhiên vung dao.
Con dao vung lên trong tay Tây Môn, vẽ ra một con rắn bạc, sau đó rạch lên cổ Trương Quế Lâm.
Một giây sau.
Chiếc xe đang lao băng băng trên mặt đường bỗng lộn ngược văng ra ngoài!
Con thỏ cáu lên cũng cắn người, huống chỉ là Tu Hoa Tây Môn!
Mười hai năm qua đi, Tây Môn vẫn vung ra một dao mà tất cả thành viên Giá Thế Đường đều cho rằng sẽ không có thêm một ai luyện thành.
Nhị Thập Tứ Minh Nguyệt Kiều!...
Nếu nhìn từ trên trời xuống, chiếc Hummer H1 phát điên giống như con ngựa hoang bị hoảng sợ chợt lao ra khỏi con đường mà không hề giảm tốc, để lại vết bánh xe hình chữ S trên mặt đường, cuối cùng bay lên rất cao trên một đống cỏ dại rồi rơi xuống đất.
Bốn bề yên tĩnh.
Mấy phút sau, một chiếc xe việt dã màu đen dừng lại bên đường.
Trong bóng đêm, bốn năm hán tử nhảy xuống xe, sau đó cẩn thận đi về phía chiếc xe Hummer H1 đang bốc cháy. Dưới ánh lửa chiếu rọi, trong tay các hán tử đều cầm một khẩu súng Remington.
Khi một trong mấy hán tử này khom người đi tới xác định xem có ai may mắn sống sót trong vụ tai nạn xe này hay không, một bóng đen bỗng nhảy ra như báo săn.
Hán tử đang khom người lập tức ngã xuống đất.
Pằng! Pằng pằng!
Mấy hán tử còn lại lập tức nổ súng, tiếng súng chát chúa vang lên giữa nơi hoang vu vắng lặng.
Trong tiếng súng, bóng người màu đen kia linh hoạt như một con báo, lộn nhào mấy vòng đã xông đến trước mặt mấy hán tử nổ súng.
"Hắn mặc áo chống đạn..."
Một hán tử còn chưa nói xong đã bịt chặt yết hầu, còn bóng người màu đen kia thì lập tức cướp súng trong tay đối phương, bóp cò bắn những người khác.
Mấy phút sau, tất cả mọi người đều ngã trên đất.
Trong màn đêm, ánh trăng màu bạc như tấm voan mỏng. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, một bóng người trong số đó giấy giụa bò dậy, sau đó đi về phía chiếc xe việt dã đỗ ở ven đường, còn chưa tắt máy kia.
Chiếc xe nhanh chóng biến mất trong bóng tối. ...
Bánh răng vận mệnh luôn thần kỳ.
Có đôi khi điểm yếu trí mạng lại trở thành cọng rơm cứu mạng.
Tây Môn cho rằng ai cũng có khả năng muốn lấy mạng hắn, thậm chí tập đoàn Cẩm Tú là mắt xích chính mấu chốt nhất trong đó. Nhưng Tô Bình Nam lại thấy mình rất oan.
Thật sự là tập đoàn Cẩm Tú không lên bất cứ một kế hoạch nào đối phó Tây Môn.
Không phải Tô Bình Nam mềm lòng, cũng không phải bọn hắn không nhìn thấy cơ hội. Mà là không đáng.
Bởi vì trong kế hoạch của tập đoàn Cẩm Tú, những tài liệu kia của Vương Kiến Xuân cũng đủ để khống chế người này, giết Tây Môn trái lại sẽ khiến những gì bọn hắn đã đầu tư trước đó thành công cốc.
Lợi bất cập hại.
"Tây Môn mất tích, không có ai biết hắn đã đi đâu."
Rạng sáng Trang Tử Cường gọi điện cho Tô Bình Nam: "Chúng ta có cần từ bỏ Vương Kiến Xuân không?”
"Bản thân người này rất hữu dụng, tiếp tục làm đi."
Tô Bình Nam suy nghĩ vài phút mới nói tiếp: "Cái gì nên lấy thì phải lấy. Hiện tại Tây Môn nhất định sẽ trả thù. Hắn thiếu lực lượng, mà ta không ngại giúp hắn một tay."
"Ngươi có biết đàm phán thế nào mới tối đại hóa lợi ích không?"
Nam nhân cười to đưa ra đáp án: "Đó là hiệp ước cầu hòa."
"Về phần Tây Môn đi đâu? Hắn phải tìm cho ra nội gián bên cạnh mình, an nội trừ ngoại mà thôi. Hắn sẽ xuất hiện, việc chúng ta cần phải làm là lấy đồ và chờ đợi là được.....
Trong tứ đại mỹ nhân của Giá Thế Đường, Liễu Tiên Khai đã chết, Tây Môn mất tích. Nhưng giang hồ vẫn là giang hồ đó, thế giới vẫn là thế giới đó, tranh chấp lợi ích sẽ luôn tiếp tục, không bao giờ dừng lại.
Bước vào cuối thế kỷ, thành quả cải cách mở cửa của Hạ quốc qua nhiều năm bắt đầu dần hiện rõ.
Cuộc sống của người bình thường trở nên tốt hơn.
Đất nghèo mới sinh điêu dân, chỉ khi không thể sống tiếp con người mới liều mạng. Khi Lâm Đại Ngọc đời trước bước vào Phong Mãn Lâu lớn nhất Sa Điền, nơi khi xưa tập trung vô số người môi giới và dân liều mạng này đã trở thành nơi uống trà nghe hí trò chuyện của người bình thường.
Gần như không còn dấu vết của giang hồ ngày xưa.
Thế sự vô thường, năm tháng thăng trâm.
"Làm ăn hay là đến tìm thân thích?"
Nhân viên phục vụ nhìn Lâm Đại Ngọc mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn ngồi trong phòng bao số 1, mỉm cười đuổi khách với thái độ rất lịch sự: 'Đây là phòng bao lớn, không mở cửa cho một người."
"Ngươi mới tới à?"
Lâm Hiếu Sơn tức Lâm Đại Ngọc đời trước nhìn người trẻ tuổi có nét mặt ngây thơ phía đối diện, ném cho một tờ một trăm tệ: "Ta ngồi bàn số 1, muốn uống ba chén nước."
"Đầu óc chập mạch rồi, nhưng nể tình một trăm tệ này của ngươi, ta sẽ mang cho ngươi một ấm trà ngon và bánh ngọt, uống xong thì đi ngay nhé!"
Người trẻ tuổi hớn hở nhận một trăm tệ rồi xoay người rời đi, rõ ràng là hắn không hiểu ẩn ý của Lâm Hiếu Sơn. Lâm Hiếu Sơn gật đầu.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, ông cụ tóc đã hoa râm này quan sát căn phòng bao tràn ngập hơi thở hiện đại, bóng lưng vốn thẳng tắp bỗng còng xuống, trông có phần hiu quạnh.
Lâm Hiếu Sơn nhớ rất rõ.
Rất nhiều năm trước, trong phòng bao số 1 của Phong Mãn Lâu có một tấm bình phong Bát Tiên Quá Hải, đồ trang trí cũng tràn ngập dấu ấn cổ xưa. Thậm chí ông chủ hồi đó còn đắc ý giới thiệu về tấm bình phong kia.
"Đây là tranh chính tay Trương đại sư vẽ, có người trả ta mười tám nghìn tệ nhưng ta không bán. Đây là lịch sử, cũng đại diện cho sự huy hoàng của Phong Mãn Lâu."
Lời nói của ông chủ vẫn rõ mồn một, nhưng tấm bình phong đã tồn tại rất nhiều năm kia đã không còn bóng dáng.
Rất nhiều thứ giống như truyền thừa của mình, cuối cùng đã bị thời gian đào thải.