Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2796 - Chương 2798

Chương 2798 Chương 2798Chương 2798

Nhân viên phục vụ trở lại rất nhanh.

"Đây là bánh ngọt mới ra mắt của Phong Mãn Lâu, mời ngươi nếm thử."

Sau khi đặt bánh ngọt kiểu Quảng Đông và một ấm trà lên bàn, nhân viên phục vụ còn cố ý dặn dò: "Ăn xong thì đi sớm chút nhét, ông chủ nói không cho một người ngồi ở phòng bao này."

“Ta ăn xong sẽ đi ngay.'

Lâm Hiếu Sơn không nhắc lại câu nói của hắn, chỉ yên lặng bắt đầu ăn.

Có lẽ một số chuyện đã trở thành bí mật từ lâu, một số thứ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Phong Mãn Lâu, phòng bao số 1, ba chén nước.

Vào mười mấy năm trước, mấy câu này tượng trưng cho một vụ làm ăn lớn, cũng tượng trưng cho một tổ chức cực kỳ hung hãn trên giang hồ.

Nam có Thanh Long Đường Tam Thủy, Bắc có Hải Đông Thanh Hải Châu!

Gió thổi mưa to qua đi, dòng lũ thời đại cuốn trôi rất nhiều chuyện, hơn nữa sẽ không để lại một dấu vết nào.......

"Lão bá, đi thong thả."

Khi thấy ông cụ kỳ lạ trong phòng bao số 1 đi qua đại sảnh, nhân viên phục vụ còn chào hỏi niềm nở.

"Hương vị không tồi, ngon hơn trước kia."

Lâm Hiếu Sơn cười ha ha gật đầu, còng lưng đi ra ngoài.

Không quay đầu lại.

"A Tân ơi, mặt trời mọc từ phía Tây à?” Giám đốc lão Vương ngồi ở quầy bar trêu chọc nhân viên phục vụ: "Trước đây thằng nhóc ngươi luôn xị mặt, sao hôm nay lại niềm nở thế?"

"Lão đầu tử kia cho ta một trăm tệ đó giám đốc Vương."

Nhân viên phục vụ A Tân cười ha ha trả lời: "Vậy mà chỉ gọi ba chén nước, ta mang bánh ngọt và trà cho hắn, mới sáng ra đã hời sáu mươi tệ tiền boa, đương nhiên thái độ phải tốt chứ."

"Hắn đã ngồi ở phòng bao số 1 ư?"

Bỗng nhiên giám đốc Vương ngẩng phắt đầu, giọng nói khàn đi.

"Đúng vậy, nhưng hắn đã nhanh chóng rời đi mà."

Nhân viên phục vụ nói xong lại chạy ra ngoài làm việc, hoàn toàn không phát hiện ra sắc mặt của giám đốc lão Vương đã làm việc cho Phong Mãn Lâu nhiều năm trở nên kỳ lạ. Hắn không quan tâm tới phản ứng của các thực khách đi vào nhà hàng ăn cơm, mà ngây người ngồi một mình ở đó, châm một điếu thuốc rồi im lặng rất lâu.

Cuối cùng, hắn cầm điện thoại trên quầy bar lên.

"Hôm nay có người tìm Thanh Long Đường các ngươi, gọi ba chén nước.”

"Làm gì có Thanh Long Đường, kẻ thì chết người thì đổi nghề, từ lâu đã không còn nữa rồi. Giờ chỉ còn một mình lão đầu tử ta, nếu ngươi không gọi điện thì ta cũng sắp quên ba chữ Thanh Long Đường này rồi."

Câu trả lời vang lên trong điện thoại có phần hiu quạnh và tang thương.

"Chỉ thông báo theo quy củ thôi."

Sau khi hiểu được đối phương đã hoàn toàn buông bỏ, giọng điệu của giám đốc Vương nhẹ nhõm hẳn ra.

"Ta đã mua thuốc trị phong thấp từ Nam Dương, buổi tối sẽ mang đến cho ngươi." ebookshop.vn

"Đừng có là hàng giả nữa nhé. Bây giờ cứ trở trời là đôi chân này của ta không đi nổi. Cùng lắm thì ta vào viện dưỡng lão ở, nghe nói hiện giờ chính phủ có sắp xếp cho người già neo đơn, chắc là vào đó cũng không tệ."

"Cứ thử trước đi."

Giọng điệu của giám đốc Vương hơi bùi ngùi: "Thời nay làm ăn chính quy mà tìm đúng đường thì còn kiếm được nhiều tiền hơn làm dân liều mạng. Trước kia ngươi nên tìm nữ nhân nào đó mà kết hôn, như vậy thì bây giờ không đến nỗi chẳng có ai chăm sóc."

"Cả đời giết người, có thể sống đến tuổi này đã là trời thương rồi, còn kết hôn sinh con?”

Bên kia yên tĩnh một lúc rồi mới đáp: "Có thể chết an lành trên giường đã là tổ tiên tích đức rồi, làm người không thể quá tham lam."

Hai người đều bật cười.

Cuộc gọi kết thúc.

Tất cả tựa như chưa từng xảy ra. ...

Sau khi ra khỏi Phong Mãn Lâu, Lâm Hiếu Sơn không rời Sa Điền ngay, mà đi dạo loanh quanh như một ông cụ về hưu đi du lịch.

Sa Điền đã từng là nơi tập trung tin tức giang hồ phương Nam, Lâm Hiếu Sơn đã tới đây không ít lần, nhưng bao năm qua hắn chưa từng ngắm kỹ nơi này.

Thanh Long Đường vô cùng dũng mãnh đã bị sóng giang hồ cuốn trôi, mà hắn cũng đã già rồi.

Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, thì có lẽ đây là lần cuối cùng trong đời hắn đến đây.

Lâm Hiếu Sơn muốn ngắm nhìn thật kỹ nơi đã để lại cho hắn quá nhiều ký ức. Cảnh còn người mất.

Rất nhiều kiến trúc trong ký ức đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là chợ và quán ăn tràn ngập khói lửa.

Ngay cả hiệu cầm đồ từng được ca ngợi là cái gì cũng có thể thế chấp, nay cũng đã đổi thành một quán bún, Lâm Hiếu Sơn còn chạy vào đó ăn một bát bún rồi mới thong dong rời đi.

Hương vị khá ngon.

Khi Lâm Hiếu Sơn chép miệng đi ra ngoài đã đưa ra lời đánh giá.

Công viên ngày xưa tụ tập rất nhiều kẻ lang thang và tay súng, nay cũng biến thành một công trường. Nhìn bụi bay đầy trời và các loại máy móc lạnh lẽo, Lâm Hiếu Sơn nhếch miệng cười to.

Đột nhiên hắn đã buông bỏ chấp niệm.

Truyền thừa của Lâm Đại Ngọc không còn thì sao chứ?

Học kỹ năng giết người của mình thì có thể sinh tồn trong cái xã hội thay đổi từng ngày này sao?

Lâm Hiếu Sơn không nghĩ vậy.

Sau khi dạo quanh một buổi sáng, Lâm Hiếu Sơn đi vào nhà nhà ga đường dài của Sa Điền.

"Bán cho ta vé tàu hỏa đi Thiên Đô."

Lâm Hiếu Sơn nói với người bán vé.

Hắn không định quay về trạm thu mua phế phẩm đã ngừng kinh doanh của mình. Lâm Đại Ngọc đã buông bỏ chấp niệm muốn đi xem tập đoàn Cẩm Tú, xem kiêu hùng thời đại mới kia.

Có một số truyên thừa không còn phù hợp với thời đại này, vậy thì hãy để chúng chấm dứt ở thế hệ của mình. Lâm Hiếu Sơn còng lưng châm một điếu thuốc lá, thư thái nhìn các hành khách hối hả.
Bình Luận (0)
Comment