Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2801 - Chương 2803. Tai Nạn Ngoài Ý Muốn

Chương 2803. Tai nạn ngoài ý muốn Chương 2803. Tai nạn ngoài ý muốnChương 2803. Tai nạn ngoài ý muốn

"Ngươi không sợ sao?"

Nữ hài vẫn ở lại không rời đi, nghe thấy câu này nàng mới thoát khỏi trạng thái yên tĩnh kỳ lạ. Nàng nhìn Lâm Hiếu Sơn ánh mắt nóng rực, bất giác ôm hai tay trước ngực.

"Lão bá, cảnh sát vẫn chưa đi xa, ngươi còn nhìn ta chằm chằm như thế thì ta sẽ gọi người đấy."

Trong mắt Chương Vịnh Từ, hiện tại Lâm Hiếu Sơn cực kỳ giống một tên dê già.

Lâm Hiếu Sơn cười gượng.

"Tạm biệt, không, chúng ta vĩnh biệt luôn là tốt nhất."

Thật sự là Chương Vịnh Từ không chịu nổi ánh mắt quá nóng rực của Lâm Hiếu Sơn, bèn nhấc chân chạy. Từ bước chân hoảng hốt của nàng có thể thấy nàng không sợ cảnh tượng máu tanh nhưng lại bị ánh mắt của Lâm Hiếu Sơn dọa sợ.

"Ông trời chọn ngươi, ngươi chạy không thoát đâu."

Lâm Hiếu Sơn nhìn bóng lưng nữ hài đi xa, lững thững bước theo. ...

Chuyển tâm mắt về Thượng Hải.

Người không thể nhẫn nhịn thì không làm nên việc lớn.

Mười một chữ này đã được Vương Kiến Xuân tô đỏ trên trang bìa trong cuốn sổ của hắn. Mỗi lần mở sổ, Vương Kiến Xuân đều cố ý dừng lại trên trang này vài dây.

Tuy đã thuộc nằm lòng câu này, nhưng hắn vẫn ép mình dùng thói quen này để khắc sâu nó vào tận xương tủy.

Làm như vậy rất có hiệu quả.

Mặc dù nguyên nhân gia đình khiến hắn mất hết thể diện ở ủy ban, nhưng khi nhắc đến Vương Kiến Xuân, rất nhiều người vẫn khen hắn chín chắn chăm chỉ, là một cán bộ tốt.

Nhưng hôm nay, Vương Kiến Xuân không thể nào tĩnh tâm được.

Bắt đầu từ sáng sớm hắn đã hơi bực bội, thậm chí lúc ăn sáng còn thất thần làm đổ cháo trắng lên người đồng nghiệp.

"Lão Vương, ngươi không sao chứ?”

Đồng nghiệp cũng là bạn cũ đã làm việc chung nhiều năm, hắn không quan tâm đến vết bẩn dính đầy người mà ân cần hỏi về sự bất thường của Vương Kiến Xuân.

"Không sao, chắc là do tăng ca mệt mỏi quá, ta hơi mất tập trung."

Vương Kiến Xuân xin lỗi, đồng thời đưa ra lý do.

Hắn không nói dối.

Ít nhất là đồng nghiệp thấy câu này không có bất cứ vấn đề gì, thậm chí mấy thanh niên trẻ gân đó còn nhìn Vương Kiến Xuân với ánh mắt đồng cảm.

Từ tám giờ sáng hôm qua đến sáng hôm nay, suốt hai mươi tư tiếng thư ký Vương có thâm niên lâu năm này không được chợp mắt, nhìn bằng mắt thường cũng thấy rõ vẻ mỏi mệt bao phủ khắp người nam nhân.

Các đồng nghiệp này cho rằng Vương Kiến Xuân nỗ lực như vậy vì muốn dùng thái độ cố gắng trong công việc để bù đắp phần mất điểm trong mắt cấp trên.

Một cái bạt tai của vợ thư ký Vương đã hoàn toàn phá hủy tôn nghiêm của nam nhân này, cũng phá hủy sự nghiệp tương lai của hắn.

Muốn tìm đường sống trong chỗ chết, muốn tiến thêm một bước thì Vương Kiến Xuân chỉ có một con đường duy nhất là ra sức thể hiện mình rất đau khổ.

Sau khi trò chuyện với đồng nghiệp vài câu, Vương Kiến Xuân bưng đồ ăn sáng của mình tìm một góc khuất nhất trong căng tin ngôi xuống. Thoạt nhìn nam nhân ăn ngấu nghiến như quỷ đói đầu thai, nhưng thật ra bánh bao thịt xưa nay hắn thích nhất giờ lại chẳng khác gì sáp nến. Vương Kiến Xuân mất hồn như vậy không phải do mỏi mệt, mà là do cuộc gặp sáng qua.

Lúc đó hắn chen lên tuyến xe buýt đầu tiên như mọi hôm, lên xe trong tình trạng đầu óc mơ màng. Sau khi tìm một chỗ ngồi xuống, hắn nghe thấy một giọng nói trầm thấp thình lình vang lên ở đằng sau.

"Thư ký Vương, ta là người Trang tiên sinh cử tới."

"Đừng quay đầu lại. Yên tâm đi, vị trí này được cố ý giữ lại cho ngươi, không ai có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng ta."

Nam nhân phía sau quát lên ngăn cản Vương Kiến Xuân muốn quay đầu nhìn. Giọng nói thong dong tiếp tục vang lên: "Thứ chúng ta muốn, ngươi chuẩn bị thế nào rồi?"

"Ta đang thu thập chỉnh sửa, chắc là nhanh thôi."

Vương Kiến Xuân rất thông minh không quay đầu lại, chỉ nhỏ giọng trả lời: "Nghe nói gần đây chủ tịch Tây Môn đã xảy ra chuyện, ông chủ khá căng thẳng nên tiến độ thu thập hơi chậm.

"Ta đến không phải để thúc giục ngươi, mà là thông báo cho ngươi một chuyện."

Người phía sau tiếp tục nói: 'Bất kể ngươi dùng cách gì hay lấy cớ gì, bắt đầu từ bây giờ, sau khi ngươi đến ủy ban thì buổi tối không được về nhà."

"Không được về nhà?"

Vương Kiến Xuân có dự cảm bất thường.

"Đúng vậy. Tình nhân của vợ ngươi đã về đến Thượng Hải rồi. Nếu ngươi lấy cớ không về nhà, thì vợ ngươi sẽ hẹn gặp hắn ở chỗ cũ, chúng ta sẽ thực hiện lời hứa với ngươi."

Vương Kiến Xuân nhìn như bình tĩnh ngồi đó, nhưng thật ra trong lòng đã nổi sóng to gió lớn. Hắn là một người vô cùng thông miinh, tất nhiên hiểu ẩn ý của đối phương.

Nữ nhân chết tiệt kia, nữ nhân đã cắm sừng hắn mà còn bắt hắn nuôi con của người khác, cuối cùng cũng sắp chết rồi!

Cuối cùng cũng sắp chết rồi!

Vương Kiến Xuân phải cắn chặt răng mới khiến bản thân trông không có gì bất thường. Hắn gật đầu rất khẽ, gân như không nhìn ra: "Chúc mọi chuyện thuận lợi."

"Chúng ta sẽ tạo ra một tai nạn ngoài ý muốn hoàn mỹ."

Dường như nam nhân phía sau cảm nhận được tâm trạng phức tạp của Vương Kiến Xuân. Khi đứng dậy rời đi, hắn để lại một câu cuối cùng: "Chúng ta rất chuyên nghiệp."

"Mà ngươi chỉ cần diễn một vở kịch."

“Ngươi có tin không?”

Giọng nói của Vương Kiến Xuân lạnh lẽo như quỷ dữ đến từ địa ngục: "Từ khi biết nàng phản bội ta nhiều năm qua, không có một giây phút nào ta không muốn nàng biến mất khỏi thế gian này. Ta phải diễn thế nào?"

"Hi vọng ngươi là diễn viên giỏi."

Nam nhân xuống xe từ cửa sau, nhanh chóng biến mất trong đám đông.

Không để lại bất kỳ dấu vết nào...

Nam nhân kia không nói dối Vương Kiến Xuân, Long Đằng Tứ Hải hay nói chính xác hơn là tập đoàn Cẩm Tú tuyệt đối là chuyên gia tạo ra tai nạn ngoài ý muốn.

Có lẽ người khác không biết trong tương lai bất động sản ở Thượng Hải sẽ có lợi nhuận lớn cỡ nào, nhưng Tô Bình Nam có kinh nghiệm ở thời không kia lại biết rõ.

Vì vậy, Tô Bình Nam cho rằng việc bố trí quân cờ Vương Kiến Xuân này vô cùng quan trọng. Do đó, Long Đằng Tứ Hải đã điều động tỉnh nhuệ trong tinh nhuệ để tạo ra tai nạn ngoài ý muốn này.
Bình Luận (0)
Comment