Chương 2804. Ngộ độc khí ga
Chương 2804. Ngộ độc khí gaChương 2804. Ngộ độc khí ga
Quả nhiên giống như mọi người phán đoán, sau khi vợ của Vương Kiến Xuân nhận được cuộc gọi từ chồng báo tăng ca, Hoàng nữ sĩ vội vàng đưa con trai đến nhà ba mẹ, sau đó trang điểm và ăn mặc lồng lộn ra khỏi nhà.
Nàng bắt xe.
Xe chạy hơn hai mươi phút thì tới một khu chung cư ở Phố Đông. Nữ nhân bỏ lại tiền xe rồi ung dung đi vào đơn nguyên số 4, bóng dáng của nàng xuất hiện ở phòng 502 tầng 5.
Nhìn hai bóng người còn chưa kịp kéo rèm cửa sổ đã ôm chầm lấy nhau, hán tử hút thuốc lá trên chiếc xe van cũ kỹ không biết đã đậu bao lâu lập tức hung hăng nhổ nước bọt.
"Đúng là cuồng nhiệt, đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn mãnh cmmn liệt."
Giọng điệu của hán tử có phần khinh bỉ.
"Thư ký Vương nhịn giỏi thật đấy."
Một hán tử khác cũng bật cười nói đùa một câu: "Thư ký Vương còn đang tăng ca nhưng trên đầu đã mọc cặp sừng dài."
"Đừng vì loại chuyện này mà coi thường một nam nhân, nhất là nam nhân có thể tỉnh bơ nhẫn nhịn."
Trên mặt hán tử ngồi ở buồng lái có một vết sẹo. Hắn liếc nhìn hai thuộc hạ còn đang bật cười châm chọc Vương Kiến Xuân: "Vào thời loạn, người như vậy tuyệt đối là kiêu hùng một phương."
"Chúng ta chỉ là hán tử thô kệch chém chém giết giết mà thôi, cmn loại người đó có thể oai phong một cõi đấy. Cấp trên cử chúng ta đến đây để đối phó với cặp mèo mả gà đồng này, giết gà dùng dao mổ trâu, chỉ cần không phải kẻ ngu thì đều có thể nhìn ra sự coi trọng của cấp trên đối với thư ký Vương." "Mặc dù sau này không có khả năng cao sẽ gặp lại, nhưng vẫn phải giữ thái độ kính trọng. Ngươi biết quy tắc của chúng ta nghiêm ngặt, đáng sợ cỡ nào mà."
Hiển nhiên hán tử mặt sẹo có uy vọng rất cao. Sau khi hắn nói xong, trong xe lập tức yên tĩnh trở lại. ...
Mười lăm phút sau, phòng 502 tắt đèn.
Ba mươi lăm phút sau, toàn bộ đèn đường trong khu nhà đều tắt hết, cả khu chung cư lập tức chìm vào bóng tối.
Một tiếng sau, phòng 502 lại sáng đèn.
Một tiếng hai mươi phút sau, phòng 502 tắt đèn lân nữa.
Nửa đêm về sáng, đèn trong cả đơn nguyên đều tắt hết.
"Đấn lúc rồi. Căn cứ vào thể lực của người bình thường và độ sung sức của cặp mèo mả gà đồng này, hẳn là bây giờ bọn hắn đã ngủ say."
Khi trăng treo lơ lửng, sao giăng đầy trời, mấy hán tử trong xe bước ra ngoài. Tính tới bây giờ, bọn hắn đã chờ trong xe suốt tám tiếng.
Trước khi săn được con môi, thợ săn giỏi không bao giờ thiếu kiên nhẫn.
"Xác nhận tất cả các hộ gia đình trong phạm vi tâm nhìn đều đã đi ngủ, chúng ta có thể hành động."
Sau khi nghe thấy tin tức trong tai nghe, hán tử mặt sẹo ra dấu ok về phía góc đông bắc. Trong bóng đêm, mấy hán tử đi tới đơn nguyên số 4.
Mọi khi hễ có người đi vào hành lang thì đèn sẽ sáng, nhưng lần này đèn lại không sáng.
Hai mươi phút sau, mấy bóng đen ra khỏi đơn nguyên, nhưng không lên xe mà nghe theo lời chỉ huy trong tai nghe, biến mất trong bóng đêm theo tuyến đường bí mật.
Lại qua vài phút nữa. Cửa sổ của một căn hộ khác ở tầng năm đối diện với phòng 502 cũng lặng lẽ đóng lại, một nam nhân cất ống nhòm nhìn đêm vào túi da rồi đi ra khỏi hành lang, sau đó cũng biến mất trong bóng tối. ...
Có người phải thoát khỏi gông xiêng mới có thể tái sinh.
Khi Vương Kiến Xuân ăn chiếc bánh bao thứ hai, điện thoại của hắn đột ngột đổ chuông.
"Ta là Vương Kiến Xuân, ai tìm ta thế?"
Nam nhân nuốt mấy ngụm bánh bao rồi bắt máy.
"Chúng ta là cảnh sát Áp Bắc. Xin hỏi vợ của ngài tên là Hoàng Như Nhã có đúng không?”
"Đúng."
Vương Kiến Xuân gật đầu.
"Xin hỏi ngài có biết đêm qua nàng đã đi đâu không?"
Giọng nói ở đầu bên kia rất bình tĩnh, thậm chí có ý chất vấn.
"Chắc là ở nhà. Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Vương Kiến Xuân trả lời rất nghiêm túc.
"Vậy xin hỏi đêm qua ngài ở đâu?"
Chủ đề đã đến bước này, Vương Kiến Xuân biết mình tuyệt đối không được nói chuyện nhẹ nhàng nữa.
Một thư ký trong ủy ban đối mặt với cuộc gọi từ cảnh sát, giọng điệu sẽ không tốt. Nhất là trong tình huống đối phương hỏi này hỏi kia với giọng điệu chất vấn, mình nổi cáu mới là biểu hiện bình thường nhất.
Vương Kiến Xuân thể hiện cảm xúc rất vừa vặn.
Trong giọng nói của nam nhân lập tức bộc lộ sự mất kiên nhẫn: "Có chuyện gì thì ngươi cứ nói thẳng, ta là phó chủ nhiệm ban thư ký của ủy ban Tĩnh An chứ không phải là phạm nhân, mong ngươi hãy nói rõ."
"Xin hỏi đêm qua ngài ở đâu?"
Hiển nhiên người ở đầu bên kia đã biết thân phận của Vương Kiến Xuân, không hề tức giận trước sự mất kiên nhẫn của hắn, vẫn bình tĩnh lặp lại câu hỏi lúc nãy.
"Ta ở đơn vị. Có phải công việc ở ủy ban cũng phải báo cáo với các ngươi không? Có việc gì thì nói đi!"
Giọng điệu của Vương Kiến Xuân càng thêm không khách sáo.
"Chúng ta thông báo cho ngài một tin tức, vợ ngài đã chết rồi, mời ngài lập tức đến đội cảnh sát hình sự số 3 phân cục Áp Bắc để xác nhận thân phận nạn nhân, đồng thời phối hợp điều tra theo lệ thường."
"Gì cơ? Sao đang yên đang lành vợ ta vợ chết? Có phải các ngươi nhầm rồi không?”
Vương Kiến Xuân đưa ra lời đáp đã suy tính từ trước, giọng nói lập tức khàn đi: "Huống chi nhà ta không ở quận Áp Bắc, nhất định là các ngươi nhầm rồi."
"Chúng ta xác định không có nhầm lẫn. Về phần tại sao vợ của ngài lại xuất hiện ở khu chung cư Thiên Hồ, ngài tới sẽ biết."
"Rốt cuộc vợ ta bị làm sao?"
Vương Kiến Xuân không e ngại ánh mắt của người khác nữa, bỗng đứng bật dậy hét lên.
"Ngộ độc khí ga."
Có lẽ cảnh sát ở đầu bên kia biết rõ sức mạnh của một thư ký ủy ban, cho nên hắn do dự chốc lát cuối cùng cũng đưa ra câu trả lời, có điều giọng điệu là lạ: "Nhưng đây chỉ là phán đoán sơ bộ của chúng ta."
ebookshop.vn