Chương 2805. Giữa bạn bè không cần nói cảm ơn
Chương 2805. Giữa bạn bè không cần nói cảm ơnChương 2805. Giữa bạn bè không cần nói cảm ơn
Cảnh giới cao nhất của diễn kịch là không diễn, mà là bộc lộ cảm xúc hoàn toàn xuất phát từ nội tâm.
Vì vậy sau khi Vương Kiến Xuân chạy tới đồn cảnh sát Áp Bắc, biết chuyện vợ ngoại tình và chết ngoài ý muốn, hắn không đau khổ, cũng không khóc lóc.
Hắn chỉ tỏ ra giận dữ.
Đây hoàn toàn là cảm xúc chân thật nhất trong lòng hắn.
"Xưa nay ta cứ tưởng nàng chỉ xấu tính thôi, không ngờ ta cmn lại bị cắm sừng."
Trước mặt mười mấy cảnh sát, Vương Kiến Xuân hung hăng nhổ nước bọt.
Mọi người nghe thấy sự oán hận và vui sướng trong giọng nói của Vương Kiến Xuân, nhưng không có ai cảm thấy kỳ lạ.
Dù sao bất kỳ ai thấy bộ dạng vợ mình trân như nhộng, chơi với một nam nhân khác hăng đến mức quên đóng ống dẫn ga dẫn đến tử vong, thì chắc chắn sẽ tức sùi bọt mép.
"Thư ký Vương, hiện tại ngươi có cảm nghĩ gì về cái chết của vợ ngươi?"
Khi Vương Kiến Xuân làm biên bản, một cảnh sát mặt vuông chữ điền nhìn chằm chằm vào mặt hắn, nghiêm túc hỏi vấn đề này.
"Ta là công chức lâu năm, hơn nữa đã có kế hoạch cho sự nghiệp của mình. Nếu ngươi ghi câu trả lời của ta vào hồ sơ, thì ta sẽ nói với ngươi là ta rất đau lòng, rất buồn bã."
Vương Kiến Xuân nhìn cảnh sát phía đối diện, vẻ mặt rất chân thành: "Một ngày vợ chồng trăm năm tình nghĩa, mặc dù nàng đã làm chuyện sai trái, nhưng người đã chết, ta vẫn sẽ nhớ nàng."
"Dù sao nàng cũng là mẹ của con trai ta..." "Nếu không ghi vào hồ sơ thì sao?"
Cảnh sát mặt vuông chữ điền cắt ngang lời miêu tả khô khốc của Vương Kiến Xuân, tiếp tục hỏi.
"Chết hay lắm, ông trời có mắt."
Vương Kiến Xuân khàn giọng trả lời: "Đến chết nữ nhân này vẫn dùng cách thức nhục nhã nhất khiến ta không thể ngóc đầu lên trước mặt mọi người."
"Ta sẽ đến bệnh viện làm giám định huyết thống với con trai ta. Các ngươi nói một nạn nhân khác là bạn thời cấp ba của vợ ta, bọn họ còn từng yêu đương."
Trên cổ Vương Kiến Xuân nổi gân xanh: "Ta nghi ngờ nàng kết hôn với ta là để ta đổ vỏ. Bây giờ nhớ lại, có rất nhiêu điểm bất thường."
Cảnh sát mặt vuông chữ điền chăm chú nhìn Vương Kiến Xuân, sau đó đưa giấy tờ trong tay cho hắn.
"Ký tên là ngươi đi được rồi."
"Được. Tiếp theo, nếu có vấn đề gì thì ta đề nghị ngươi liên hệ với ba mẹ nàng, ta sẽ không tiếp tục phối hợp."
Vương Kiến Xuân ký tên xong liền sải bước rời đi không chút lưu luyến. ...
"Lão đại, vợ chồng hắn vẫn luôn có mâu thuẫn, mấy ngày trước nạn nhân còn tát hắn trước cổng ủy ban. Tuy nói đây là sự cố ngoài ý muốn, nhưng chưa chắc hắn không có hiềm nghi."
"Chúng ta không nên cho hắn về, mà nên điều tra tiếp."
Một người trẻ tuổi nhìn theo bóng lưng Vương Kiến Xuân rời đi, nói với cảnh sát mặt vuông chữ điền.
"Thời điểm xảy ra vụ án, hắn đang tăng ca, có rất nhiều người làm chứng. Người của ủy ban quận Tĩnh An sẽ không nói dối vì hắn. Hơn nữa, chúng ta đã kiểm tra camera giám sát và cũng phát hiện hắn không rời đi." Cảnh sát mặt vuông chữ điền trả lời người trẻ tuổi.
"Có khả năng thuê người sát hại không?"
Hiển nhiên người trẻ tuổi hơi không phục: "Ta đã điều tra quỹ đạo thường ngày của vợ chồng hắn. Nói thật là khó mà chịu đựng được một người vợ như vậy."
"Trên cửa chống trộm hoàn toàn không có dấu vết người ngoài dùng dụng cụ lẻn vào, tất cả mọi người có thể xác định điểm này."
Rõ ràng là cảnh sát mặt vuông chữ điền có kinh nghiệm phá án phong phú: "Vết chân trên sàn nhà lộn xộn, nhưng qua kiểm tra chúng ta có kết luận đó là dấu chân hai nạn nhân để lại trong quá trình mây mưa, không có dấu chân của người khác."
"Trên bình ga cũng chỉ có dấu vân tay của hai người họ, khám nghiệm tử thi cũng không có bất kỳ dấu vết ngoại lực nào."
Sau khi nói ra một loạt phán đoán của mình, cảnh sát mặt vuông chữ điền cười gắn: "Ta thừa nhận kiểm tra hiện trường chưa chắc không có chỗ bị bỏ sót, nhưng ngươi có biết nếu hắn thuê sát thủ cấp bậc này giết người thì phải tốn bao nhiêu tiền không?"
"Ngươi đã nghe ngóng quỹ đạo cuộc sống của hắn thì hẳn là biết tháng nào hắn cũng nghèo đến nỗi không dám hút thuốc xịn. Một nam nhân cả năm chẳng có nổi năm trăm tệ thì lấy cái gì thuê sát thủ giết người?"
Người trẻ tuổi im lặng.
"Huống chỉ ta cảm thấy một nghi phạm thuê sát thủ giết người thì sẽ không thể hiện cảm xúc thẳng thắn như vậy."
Nam nhân mặt vuông chữ điền khép sổ lại, ném cho người trẻ tuổi: "Đối với thư ký Vương mà nói, vợ chết là thoát khỏi gông xiềng, có lẽ tương lai hắn sẽ là nhân vật lớn mà chúng ta phải ngước nhìn."
"Đừng chọc người ta ghét, dù sao ngươi cũng còn trẻ."...
Cho đến khi cách đồn cảnh sát rất xa, Vương Kiến Xuân mới dừng lại. Hắn không quan tâm tới ánh mắt khác thường của người trên đường, vừa đi trên lê đường vừa khóc, khóc mãi cho tới khi sắp ngất đi mới dừng lại.
Nam nhân khóc đến độ tay chân bủn rủn lau khô nước mắt.
Hắn vẫn cẩn thận như mọi khi, sau khi xác định không có ai bám theo mình, hắn mới đi vào một buồng điện thoại công cộng, run rẩy bấm số điện thoại mà hắn đã ghi nhớ trong đầu...
"Cảm ơn, ta sẽ giúp các ngươi lấy được tài liệu mà các ngươi cần trong vòng một ngày." Vương Kiến Xuân nói.
Sau khi hắn biết thủ đoạn của những người này đáng sợ cỡ nào, ý nghĩ duy nhất của hắn là phải ôm chặt ô dù này, sau đó nghĩ cách gia nhập.
So với bị khinh thường, dường như nhảy múa cùng ma quỷ không phải là chuyện gì không thể chấp nhận.
"Chúng ta còn có thể trợ giúp ngươi rất nhiều. Tiếp theo sẽ có người đề cử ngươi tiếp nhận vị trí trưởng ban Quản lý đất đai quận Tĩnh An. Ngươi cần thuyết phục ông chủ của ngươi đưa ra ý kiến quý báu trong cuộc họp, những chướng ngại vật khác thì chúng ta sẽ xử lý giúp ngươi."
"Giữa bạn bè không cần nói cảm ơn."
Trang Tử Cường cười nhẹ: "Hãy nhớ chúng ta là bạn, bạn bè cùng nhau phát tài."