Chương 2806. Tô tổng thứ hai
Chương 2806. Tô tổng thứ haiChương 2806. Tô tổng thứ hai
Vương Kiến Xuân cúi đầu đi ra buồng điện thoại công cộng. Hắn không chú ý thấy vài giây sau khi hắn rời đi, một nam nhân mặt sẹo đi vào.
"Phía sau thỏ không có chó đi theo, đã xóa sạch dấu vết."
Nam nhân gọi một cuộc điện thoại, sau khi đối phương bắt máy chỉ hờ hững nói một câu rồi cúp luôn. Tiếp đó, nam nhân xóa sạch tất cả dấu vân tay trên điện thoại rồi mới ung dung ra khỏi buồng điện thoại.
Thoáng cái nam nhân mặt sẹo đã biến mất trong đám đông.
Sự cẩn thận của tập đoàn Cẩm Tú đã đến mức độ đáng sợ và khắt khe. Mà đây mới là Cẩm Tú chân chính.......
Sau khi Tô Bình Nam dùng Vương Kiến Xuân sắp xếp bàn cờ ở Thượng Hải, hắn chuyển sự chú ý sang một loạt báo cáo về Côn thành dạo gân đây.
Giám đốc Trần sợ mất mật, hiệu suất làm việc kinh người. Để lấy được tất cả tài liệu liên quan đến nhà bảo vệ môi trường Tống Tường Quân, hắn không ngại thay quần áo, trà trộn vào đám người giơ biển chạy đến cổng ủy bán gây sự suốt hai ngày!
Không thể không thừa nhận uy lực của cái danh chuyên gia.
Ở thời đại GDP là vua này, chuyện bảo vệ môi trường dẫn đến chậm trễ việc xây dựng kinh tế không phải là vấn đề. Đừng nói là mấy con sếu đầu đỏ không còn nhà để về, cho dù là văn vật hay di tích cổ mấy trăm mấy nghìn năm cũng có thể san bằng.
Huống chi hiện giờ không phải là thời đại tin tức lan tràn khắp mạng xã hội, thông thường chuyện này sẽ bị dìm xuống rất nhanh, sau đó không còn dấu vết. Nhưng các chuyên gia đến từ Thịnh Kinh lại xuất hiện trong đám người, khiến cục diện nhất thời đông cứng. Đối với tập đoàn Cẩm Tú, giằng co không phải là chuyện tốt.
Bố cục quy hoạch toàn Côn thành và việc xây dựng con đường hậu cần không thể tiếp tục. Nếu những người này vẫn tiếp tục gây chuyện, mà cảnh sát lại không thể sử dụng thủ đoạn mờ ám, thì biện pháp duy nhất của Cẩm Tú là nhắm mắt thay đổi bản thiết kế.
Tạm thời không nói đến lượng lớn tài chính tiêu hao do phải đi đường vòng, nếu bắt đầu lại theo bản thiết kế mới thì có lẽ Cẩm Tú sẽ bị hụt mất 30%, thậm chí là 40% lợi nhuận của miếng bánh ngọt lớn này ở Côn thành. ...
Giám đốc Trần ba chân bốn cẳng gấp gáp trở về báo cáo, kết luận đưa ra vẫn vậy.
"Tống Tường Quân đã dựng xong lều ở hồ Thanh Hải. Tối ngày 20, hắn tình cờ gặp một nhà bảo vệ động vật khác vô tình nói tới chuyện xây dựng Côn thành, bấy giờ hắn mới thay đổi lộ trình, vội vã trở về làm chuyện này."
Lại một lần nữa giám đốc Trần bước vào văn phòng của Tô Bình Nam, nét mặt không khá hơn lần trước bao nhiêu, vẫn sợ hãi như vậy."
"Chuyên gia kia và Tống Tường Quân có quan hệ gì? Thường thì người bình thường không thể liên hệ với học giả biên soạn sách, nhất là còn kéo cơ thể bệnh tật đến một nơi xa xôi như vậy."
Tô Bình Nam nhíu mày, tiếp tục đưa ra nghi vấn.
"Ta cũng nghe ngóng được chuyện này. Tống Tường Quân đã viết rất nhiều bài viết về sếu đầu đỏ, mà vị chuyên gia họ Ngô kia rất mê sếu đầu đỏ, thậm chí còn trích dẫn không ít tài liệu của Tống Tường Quân trong bài viết của mình, hai người coi nhau như bạn vong niên."
"Chúng ta quyết định khởi công ở vùng ngoại thành Côn thành vào ngày hai mươi có đúng không?”
Tô Bình Nam hỏi. "Đúng vậy."
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn
Giám đốc Trần trả lời.
"Ngày hai mươi khởi công, tức là bản đồ quy hoạch vừa mới công bố ra ngoài, có đúng không?"
Tô Bình Nam tiếp tục nói.
"Đúng vậy."
Giám đốc Trần tiếp tục gật đầu.
"Khi chúng ta còn chưa khởi công cái nơi chết tiệt kia thì đã có nhà bảo vệ môi trường chú ý tới quy hoạch đô thị Côn thành? Huống chi khoảng cách từ Côn thành tới hô Thanh Hải, dù lái xe cũng phải mất hai mươi mốt tiếng."
Tô Bình Nam xoa cằm: "Nói cách khác, người qua đường vô tình tiết lộ tin tức cho Tống Tường Quân này sau khi biết bản đồ quy hoạch của chúng ta đã không ngủ không nghỉ vội vàng chạy tới hô Thanh Hải bảo vệ chim nhạn?"
Giám đốc Trần hoa mắt chóng mặt.
Hắn là người thông minh, tất nhiên đã phát hiện ra điểm bất thường trong hành trình cực kỳ phi logic này.
"Chủ tịch Tô, ý ngươi là có người lợi dụng Tống Tường Quân ngáng chân chúng ta?
Tô Bình Nam không trả lời, chỉ nở một nụ cười khiến giám đốc Trần ớn lạnh, sau đó chậm rãi cất lời: 'Biện pháp mượn gió đông này rất hay, hiện tại ta chỉ muốn biết ai là người được lợi nhiều nhất nếu thay đổi bản đồ quy hoạch."
"Bạch Vạn Sơn, gần đây tập đoàn của hắn đã gia nhập thị trường bất động sản, trùng hợp là mảnh đất thích hợp nhất sau thay đổi đều nằm trong tay hắn."
Giám đốc Trần lập tức đưa ra câu trả lời chỉ tiết: "Ở Côn thành, người này được gọi là Bạch Xã Hội, thủ đoạn làm việc rất cứng rắn, hoạt động trong cả hai giới chính tà, hiện tại sở hữu ba mỏ Wolfram và hai khách sạn, đội xe của hắn cũng lũng đoạn 30% nghiệp vụ vận tải ở Côn thành."
Giám đốc Trần thoáng dừng lại, đánh bạo bổ sung thêm một câu: "Rất nhiều người nói hắn là Tô tổng thứ hai."
"Ra ngoài đi. Chuyển giao công việc trong tay, công việc tiếp theo ở Côn thành ngươi không cần theo nữa."
Tô Bình Nam xua tay với giám đốc Trần sắc mặt đã tái nhợt: "Đừng nghĩ nhiều, tập đoàn sẽ sắp xếp công việc khác cho ngươi."
Giám đốc Trần khom lưng, mất hồn mất vía rời đi.
Hắn biết bắt đầu từ giờ phút này, sự nghiệp tương lai của mình ở Cẩm Tú chỉ có thể miêu tả bằng từ ảm đạm.
Sau khi cửa văn phòng đóng lại, Tô Bình Nam thấy Văn Tiểu Địch lộ ánh mắt phức tạp: "Ngươi không đành lòng à?”
"Năng lực làm việc của giám đốc Trần rất mạnh, giai đoạn đầu bất động sản của chúng ta khởi sắc cũng có công lao không nhỏ của hắn, nhất là mấy dự án ở Thiên Đô hoàn thành vô cùng tốt." Văn Tiểu Địch thành thật trả lời.
"Ngươi cảm thấy ta quá hà khắc hả?"
Tô Bình Nam mỉm cười lắc đầu: "Ngành có lợi ích càng lớn thì cạnh tranh càng khốc liệt, miêu tả cạnh tranh trong ngành bất động sản bằng cụm từ bất chấp thủ đoạn cũng không ngoa."