Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2805 - Chương 2807. Vậy Thì Không Quay Đầu Lại

Chương 2807. Vậy thì không quay đầu lại Chương 2807. Vậy thì không quay đầu lạiChương 2807. Vậy thì không quay đầu lại

"Ngươi cho rằng giám đốc Trần có thể hoàn thành tốt dự án ở Thiên Đô, điều này không sai. Nhưng điều kiện tiên quyết là ở Thiên Đô chúng ta một nhà độc đại, mạng lưới quan hệ ở các lĩnh vực đều thông suốt."

Văn Tiểu Địch gật đầu.

"Nhưng tương lai Bất động sản Cẩm Tú nhất định sẽ ra ngoài. Thiên Đô mới bao lớn chứ, Thiên Nam có bao nhiêu thành phố tuyến một? Mới Côn thành mà hắn đã mắc sai lầm nghiêm trọng như vậy thì làm sao gánh vác trọng trách được?"

Tô Bình Nam rất coi trọng việc bồi dưỡng Văn Tiểu Địch, cho nên hắn đã đưa ra lý do của mình.

"Người mở mang bờ cõi phải là tướng tài, mà giám đốc Trần chỉ là một người tài có thể hoàn thành bức tranh trên bản vẽ quy hoạch mà thôi. Sơ hở rõ ràng như thế mà bây giờ hắn mới phát hiện ra, như vậy thì sau này bất động sản Cẩm Tú ra ngoài, khi đấu đá với đám cáo già, sai lầm thế này sẽ khiến chúng ta vạn kiếp bất phục."

Không phải Tô Bình Nam dọa nạt.

Hiện tại bất động sản Hạ quốc vẫn là thiên hạ của sáu phe phái lớn. Các tập đoàn tài chính lớn khởi nghiệp dựa vào sự hỗ trợ của chính sách và ngân hàng ở cuối thập niên 80 này không có một ai không có ô dù vững chắc và mạng lưới quan hệ rộng khắp.

Hơn nữa, trong tương lai sau cơn sốt thị trường, đầu tư nước ngoài và đầu tư từ Cảng thành còn lớn hơn cũng chen chúc gia nhập, cố gắng chia chác. Có thể nói rằng trong mười năm tới, ngành bất động sản - giang hồ không có khói thuốc súng này sẽ chém giết vô cùng khốc liệt.

"Hãy ghi nhớ một câu, con bài duy nhất khi Cẩm Tú muốn giành lấy quyền lực chính là..." Giọng điệu của Tô Bình Nam bình tĩnh: "Không để người hiền dẫn binh, không để người nghĩa khí quản lý tài chính. Đối với người đã làm việc lâu năm có công lao nhưng năng lực không theo kịp, thì có thể trả lương cao nhưng không được trao quyền."

"Khi leo lên chỗ cao khó tránh khỏi sẽ có một số người tụt lại phía sau, điều duy nhất chúng ta có thể làm là tiến lên phía trước, không quay đầu lại."

"Có phải ngươi cảm thấy chuyện bảo vệ môi trường là do Bạch Vạn Sơn giở trò, tên này muốn nhập cuộc chia chác?"

Nhìn Văn Tiểu Địch trâm tư suy nghĩ, Tô Bình Nam nói sang chuyện khác.

"Chắc là hắn, có điều hiện tại chúng ta chưa lấy được chứng cứ mà thôi."

Sau một hồi suy tư, Văn Tiểu Địch nói: "Mọi chuyện quá trùng hợp, không có khả năng trùng hợp như vậy.'

"Ta đã xem điều kiện đặt ra sau khi giám đốc Trần tiếp xúc với đối phương."

Tô Bình Nam rút một tập tài liệu trong đống tài liệu dày cộp trên bàn, đưa cho Văn Tiểu Địch: "Ngươi xem đi. Bạch Vạn Sơn bằng lòng chuyển nhượng quyền sở hữu của hai phần ba đất cho chúng ta với giá thấp, hơn nữa chỉ thêm vào một yêu cầu duy nhất là giúp hắn lấy được tư cách xây dựng trên toàn quốc.

"Hắn rất sợ Cẩm Tú, cho nên đưa ra điều kiện rất thấp."

Văn Tiểu Địch nhận tài liệu, vẻ mặt nghiêm túc.

Nàng biết hiện tại Tô Bình Nam đang dốc hết sức bồi dưỡng mình, từng bước giao cho mình việc điều phối tài nguyên của cả tập đoàn.

Nói cách khác, nàng đã bắt đầu chính thức tiến vào tâng cao nhất của Cẩm Tú.

"Điều kiện thấp, nhưng dã tâm không nhỏ."

Tô Bình Nam châm xì gà: "Hắn muốn tư cách cao nhất trong mười ba tiêu chuẩn khai phá bất động sản. Nếu chúng ta cho hắn, thì người này có thể ra khỏi Thiên Nam, cá vào biển rộng." "Phân tích từ điểm này có thể thấy hiềm nghi của Bạch Vạn Sơn càng lúc càng lớn."

Không có dã tâm lớn thì hoàn toàn không dám dùng cách này giao dịch với Cẩm Tú, Văn Tiểu Địch gật đầu khẳng định.

"Không có chứng cứ, chúng ta phải làm sao?"

Tô Bình Nam nói tiếp.

"Nếu hắn là người được lợi lớn nhất, vì sao chúng ta phải tìm chứng cứ?"

Văn Tiểu Địch đưa ra câu trả lời vừa lòng thỏa ý: "Chúng ta là Cẩm Tú, mà hắn lại có thế lực uy hiếp đến chúng ta. Thu nạp hoặc tiêu diệt là được."

"Ngươi xử lý đi. Nếu tên Bạch Xã Hội này muốn thò tay, thì vừa hay ngươi có thể thấy máu."

Tô Bình Nam nở nụ cười hài lòng: "Thấy máu thì con người sẽ khác hẳn, sau này ngươi điều phối các tài nguyên mới có tự tin đối mặt với những người kia."

"Vâng."

Văn Tiểu Địch khom lưng.

"Về vấn đề an toàn, ta sẽ bảo Đỗ Thạch dẫn người đi theo ngươi. Dù sao Hùng Ưng phải tự nhảy ra khỏi tổ mới có thể giương cánh bay lượn."

Tô Bình Nam nhìn Văn Tiểu Địch mặc bộ đồ đen với nét mặt phức tạp.

"Nhưng ngươi thật sự sẽ không quay đầu được nữa đâu."

"Vậy thì không quay đầu lại."

Giọng điệu của Văn Tiểu Địch kiên quyết. ...

Sáu tiếng sau.

Côn thành.

Trường trung học số 7. "Thành tích của ngươi rất tốt, nhưng bởi vì có người nói với ba mẹ ngươi là ngươi đang yêu đương, nên ta gọi ngươi đến đây nói chuyện. Không phải cuộc nói chuyện giữa giáo viên và học sinh, mà là cuộc nói chuyện giữa bạn bè. Ngươi có đồng ý với kiểu trò chuyện này không?"

Trong văn phòng của nhóm giáo viên lớp mười hai, Kỷ Tây nhìn học sinh có khả năng nhất thi đỗ vào trường đại học nổi tiếng của mình, khẽ mỉm cười nói. Phối hợp với chiếc áo sơ mi già dặn và cây bút máy cắm trong túi áo, quả thật là dáng vẻ của một thầy giáo già điển hình.

"Chỉ là mấy chuyện đi học tan học, ôn bài mà thôi."

Ánh mắt học sinh nhìn Kỷ Tây có vẻ ngang bướng và trẻ trung của độ tuổi này: "Lẽ nào các ngươi cho rằng chỉ cần hai người khác phái đi gần nhau chính là yêu đương?”

"Ta từng là học sinh nên hiểu tâm trạng của ngươi."

Kỷ Tây không hề tức giận vì thái độ chống đối của học sinh: "Tuy nhiên, ngươi như vậy sẽ khiến ba mẹ lo lắng. Ta tìm ngươi chỉ để nói với ngươi rằng ta sẽ giúp ngươi dìm chuyện này xuống. Chuyện tình cảm, ngươi cố gắng bí mật chút là được."

Học sinh trợn tròn mắt kinh ngạc.

"Ngươi học giỏi, nếu đỗ vào trường đại học tốt thì tương lai có thể đảm bảo về vật chất, sau đó mới có thể bảo vệ đoạn tình cảm 90% sẽ chết non khiến ngươi đau khổ này."
Bình Luận (0)
Comment