Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2807 - Chương 2809. Ngươi Có Muốn Làm Lâm Đại Ngọc Không

Chương 2809. Ngươi có muốn làm Lâm Đại Ngọc không Chương 2809. Ngươi có muốn làm Lâm Đại Ngọc khôngChương 2809. Ngươi có muốn làm Lâm Đại Ngọc không

"Giúp ta từ chối mọi xã giao."

Văn Tiểu Địch nhìn Triệu Nghiêu: "Giám đốc Trần luôn khen ngợi ngươi, hôm nay ta cần tìm hiểu tất cả các điều khoản cụ thể của dự án, ngươi có khả năng trình bày không?”

"Có."

Cơ hội dành cho người có chuẩn bị, Triệu Nghiêu gật đầu không chút do dự. Trong tâm trạng phấn khích, hắn không chú ý tới đám người Đỗ Cửu đã rời đi.

Giông bão sắp ập tới Côn thành không liên quan gì đến Chương Vịnh Từ luôn núp trong tháp ngà.

Nữ hài không biết rằng mình đang hưởng thụ khoảng thời gian yên bình cuối cùng trong cuộc đời.

Quả nhiên trận chém giết máu tanh ở bến xe đường dài kia rất hữu dụng với nàng. Sau ngày hôm ấy, nữ hài lại ngủ yên giấc liền hai đêm, thậm chí nàng cảm thấy gần đây da dẻ mình đã đẹp hơn nhiều.

Tiếc là những ngày tốt đẹp chỉ có hai.

Đêm thứ ba, cảm giác bực bội và phiền muộn khó tả lại lan tràn trong lòng nữ hài.

Chương Vịnh Từ lại mất ngủ.

Một người cứ nghèo mãi thì sẽ không cảm thấy mình khổ bao nhiêu. Nhưng sau khi hắn quen với ngày tháng tốt đẹp với vật chất dư dả mà lại quay trở về cuộc sống trước kia, thì sẽ đau khổ gấp bội.

Hiện tại nữ hài đang rơi vào hoàn cảnh này.

Lúc trước, khi những cảm xúc này tràn ngập cõi lòng, nàng có thể chịu đựng được, sau đó một mình ngây ngốc đến sáng. Nhưng bây giờ nàng chỉ có một suy nghĩ.

Nghĩ cách giúp bản thân bình tĩnh lại.

"Ta ra ngoài đi tắm, đêm chưa chắc sẽ về, yểm trợ cho ta nhé!"

Nữ hài đứng dậy nói với mấy cô bạn cùng phòng, sau đó cầm đồ vệ sinh cá nhân đi ra ngoài.

Mấy nữ hài khác trong ký túc xá đã quen với chuyện Chương Vịnh Từ ra ngoài một mình giữa đêm. Mọi người đều biết nữ hài có bệnh sạch sẽ quá mức, cũng biết tâm lý của nàng có vấn đề, hơn nữa ngày thường Chương Vịnh Từ rất hào phóng và tốt bụng, cho nên mấy nữ hài cũng chỉ gật đầu: "Cẩn thận nhé!"...

Chương Vịnh Từ lặng lẽ ra khỏi trường học từ cổng sau sân vận động giống như mọi khi.

Nàng không biết mình muốn đi đâu, cũng không có đích đến.

Nhưng nỗi đau khổ không thể dịu bớt khiến nữ hài cảm thấy chỉ khi mình đi dạo lung tung trong bóng đêm mới có thể dịu bớt. Bệnh trâm cảm đáng sợ ở chỗ bản thân bệnh nhân không thể tìm được cách xoa dịu, chỉ có thể điên cuồng giãy giụa trong đau khổ.

"Cô bé, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Khi Chương Vịnh Từ đi loanh quanh dưới cây liễu ở ngõ sau giống như mọi khi, một giọng nói đột ngột vang lên bên tai nữ hài.

Chương Vịnh Từ ôm hai tay trước ngực theo bản năng, dựa vào cây liễu, run rẩy nói: "Ngươi là ai?"

"Là ta, cảm ơn ngươi đã mời ta một bát bún."

Lâm Hiếu Sơn cười ha ha nhìn nữ hài đang cực kỳ hoảng sợ trước mặt: "Giờ này ngươi ra ngoài làm gì?" "Lão bá?"

Chương Vịnh Từ vừa cười khanh khách trả lời, vừa quan sát Lâm Hiếu Sơn với ánh mắt cảnh giác, thậm chí tay nàng đã lặng lẽ với vào trong túi xách.

Nữ hài đã thuộc nằm lòng số điện thoại khẩn cấp báo cảnh sát, thậm chí vì bản thân thích ra ngoài ban đêm nên nàng đã cài đặt sẵn cuộc gọi khẩn cấp.

"Ngươi rất thích cảnh bạo lực đẫm máu, dường như chỉ có như vậy mới giúp ngươi bình tĩnh lại."

Lâm Hiếu Sơn không để ý tới hành động của Chương Vịnh Từ, nói rất nghiêm túc.

"Cho nên ngươi trời sinh thuộc vê giang hồ. Nếu ngươi tin lời ta thì ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi."

"Nơi nào?”

Chương Vịnh Từ không ấn gọi cảnh sát, nghiêm túc hỏi lại.

"Một nơi có thể giúp tâm trạng ngươi dịu lại."

Lâm Hiếu Sơn nhìn nữ hài, nghiêm túc trả lời: "Dưới màn đêm Thiên Đô ẩn giấu rất nhiều tội ác, phải xem ngươi có can đảm hay không."

"Được."

Chương Vịnh Từ nhìn ông già kỳ lạ mà mình chỉ mới gặp một lân đang ở phía đối diện, ma xui quỷ khiến gật đầu...

Chương Vịnh Từ nhìn lão đầu tử trước mặt, cảm thấy nhất định là mình điên rồi.

Một nữ hài mà đêm hôm khuya khoắt lại đi theo một lão đầu xa lạ đến một nơi không biết.

Hành vi ngu ngốc này rất giống nhân vật mất não trong phim kinh dị.

Có lẽ mình sẽ chết. Chết cũng tốt.

Trong đầu rối như tơ vò, nhưng Chương Vịnh Từ không hối hận, vẫn chậm rãi theo sau Lâm Hiếu Sơn cách hắn một bước, đi từng bước về phía bóng tối.

Có lẽ là do bóng đêm, có lẽ là do tâm trạng đã suy sụp tột độ, tóm lại là Chương Vịnh Từ không dùng con thỏ màu hồng kia che cổ tay trái của mình.

Dưới ánh trăng bạc, vết sẹo trên cổ tay nữ hài trông mà giật mình.

"Ha ha."

Hai người im lặng đi được nửa tiếng thì nữ hài chợt nở nụ cười hơi giống kẻ điên.

"Ngươi cười cái gì?"

Lâm Hiếu Sơn xoay người nhìn nữ hài. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn lén lút quan sát đệ tử này, tất nhiên chuyện nữ hài mắc bệnh trâm cảm nặng không thể qua mắt lão giang hồ này.

Nhưng hắn vẫn không hiểu vì sao nữ hài lại bật cười.

"Ta đang cười chính mình, thì ra ta lại mong đợi cái chết như vậy."

Câu trả lời của Chương Vịnh Từ lại một lần khiến Lâm Hiếu Sơn hơi bất lực: "Lão bá, nếu ngươi muốn giết ta thì nhất định phải ra tay nhanh gọn nhé, hơn nữa không được đánh vào mặt, nữ hài dù chết cũng phải xinh đẹp."

"Ta từng giết rất nhiều người, nhưng sẽ không giết ngươi."

Lâm Hiếu Sơn hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Ngươi đã xem Hồng Lâu Mộng chưa?"

"Xem rồi."

Chương Vịnh Từ không hiểu tại sao Lâm Hiếu Sơn lại hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời: "Hoa bay hoa rụng khắp trời, hông phai hương lạt ai người thương hoa. Ta còn từng tưởng tượng mình là Lâm Đại Ngọc đấy." "Vậy ngươi có muốn làm Lâm Đại Ngọc không?"

Khi Lâm Hiếu Sơn hỏi câu này, giọng nói hơi khàn.

"Không muốn."

Chương Vịnh Từ nói: 'Một nữ nhân cho dù tài hoa tuyệt thế đến mấy, nhưng trong lòng cực kỳ tự ti mẫn cảm thì sẽ không có kết quả tốt gì, giống như ta hiện tại."

"Vậy nếu là Lâm Đại Ngọc giết người thì sao?"

Giọng điệu của Lâm Hiếu Sơn âm u, lặp lại lời sư phụ từng nói với mình năm xưa: "Con người lênh đênh trong thời loạn, một bụng tài hoa sao sánh bằng võ công tuyệt thế, vung tay câu một ý nghĩ thông suốt, đây là Lâm Đại Ngọc của Giá Thế Đường."

"Gì cơ? Thời đoạn ở đâu ra?"

Chương Vịnh Từ không hiểu lời nói của Lâm Hiếu Sơn.
Bình Luận (0)
Comment