Chương 2811. Có hứng thú theo ta học võ không
Chương 2811. Có hứng thú theo ta học võ khôngChương 2811. Có hứng thú theo ta học võ không
Có đôi khi con người vĩnh viễn không hiểu bản thân, chỉ khi gặp chuyện xấu ngươi mới biết rốt cuộc mình là kẻ mạnh hay kẻ yếu.
Nữ hài thấy lạ vì phát hiện thì ra lúc đối mặt với mấy tên cướp, cảm giác chân thật nhất trong lòng mình không phải sợ hãi, mà là tràn đầy kích động muốn vung nắm đấm đeo tay gấu nện vào đầu đối phương!
"Đứng vững."
Lâm Hiếu Sơn không thèm ngước mắt nhìn hai bóng đen này.
"Chân trái phía trước chân phải phía sau, đưa hai tay bảo vệ sườn, áp sát đánh hắn là được."
Lúc này biểu hiện của Chương Vịnh Từ vô cùng ngoan ngoãn.
Nữ hài làm theo lời Lâm Hiếu Sơn, cào bóng đen phía đối diện một phát.
Ngươi không nhìn nhầm đâu.
Đúng là cào đấy.
Có lẽ cào người là bản năng trong máu của nữ hài. Trong tình cảnh tâm trạng căng thẳng, đầu óc thiếu oxy, hiển nhiên Chương Vịnh Từ đã quên tay mình đeo vũ khí.
Nhưng dù vậy bóng đen vẫn bị Chương Vịnh Từ đánh trúng.
"ÁI"
Tay gấu cứng rắn cào rách da mặt, máu tươi lập tức tuôn ra. Mà hắn cũng vung cờ lê theo phản xạ có điều kiện.
"Lùi về sau, sau đó cuộn tay lại đấm hắn!"
Gần như là bản năng điều khiển, Chương Vịnh Từ làm động tác lùi lại không đúng tiêu chuẩn nhưng rất có hiệu quả, chiếc cờ lê kèm theo tiếng gió rít sượt qua tóc mái của nữ hài.
"ÁI"
Chương Vịnh Từ hét lên chói tai, siết chặt nắm tay liều mạng đấm.
Bộp!
Nắm đấm xiêu xiêu vẹo vẹo chẳng đẹp chút nào nện mạnh vào mặt đối phương.
Lực không đủ, tay gấu áp sát.
Bóng đen gầy yếu kia phát ra tiếng rên đau đớn, lảo đảo ngã xuống đất.
Bóng đen còn lại khá nghĩa khí. Khi nhìn thấy đồng bọn của mình bị nữ hài đánh ngã ra đất, hắn không chạy trốn mà gào thét xông tới.
Bộp!
Hiển nhiên tên cướp đang xông lên không phải gà mờ, hắn đá mạnh vào bụng Chương Vịnh Từ làm nữ hài lảo đảo.
Lúc này, cảm giác của Chương Vịnh Từ rất kỳ lạ.
Nàng cảm thấy động tác của mình không theo kịp đầu óc, bởi vì trong khoảnh khắc vừa rồi, rõ ràng là nàng dự đoán được đối phương sẽ tấn công mình như thế nào, nhưng cơ thể căng cứng lại khiến nữ hài không làm ra phản ứng nên có.
"Đừng sợ, đừng nhắm mắt."
Nét mặt Lâm Hiếu Sơn không thay đổi: "Nhìn rõ động tác của bọn hắn, bước sang bên rồi đấm liên tục."
Sau phát đá thành ông, bóng đen lập tức tràn đầy can đảm, tiếp tục xông tới. Nhưng một giây sau, hắn trợn tròn mắt sững sờ...
Nữ hài lộ vẻ mặt sợ hãi kia nhìn chằm chằm hai tay hắn. Khi hắn vung cờ lê, nàng thật sự đã làm một động tác bước sang bên rồi vung nắm đấm. Bộp!
Bàn tay nhỏ nhắn đeo tay gấu đánh trúng mũi hắn. Hắn còn chưa kịp phản ứng, nữ hài đã tiếp tục đấm mạnh vào cùng một vị trí.
Thường thì một người chưa từng trải qua huấn luyện sẽ không đỡ đòn được, huống chỉ là một tên nghiện gầy yếu. Sau khi dây thần kinh sinh ba trên mặt liên tục trúng đòn, bóng đen lảo đà lảo đảo, cuối cùng ngã xuống đất.
"Rất đơn giản đúng không?"
Lâm Hiếu Sơn nở nụ cười, nhìn Chương Vịnh Từ mặt viết đầy hai chữ khó tin, cất giọng âm u nói: "Cảm giác thế nào?"
Chương Vịnh Từ không trả lời ngay.
Toàn bộ tâm tư của nữ hài đều đang đắm chìm trong trận đánh vừa rồi. Cảm giác khi nắm đấm của mình nện vào mặt đối phương và máu tươi văng ra khiến nữ hài cực kỳ kích động. Tâm trạng sa sút gì đó, nội tâm u uất gì đó, tất cả đã không cánh mà bay. Hiện tại trong lòng nàng chỉ có sự tĩnh lặng và sảng khoái.
"Cảm giác rất tuyệt."
Chương Vịnh Từ nhìn vết máu dính trên đôi tay trắng như tuyết, trả lời rất nghiêm túc.
"Có hứng thú theo ta học võ không?”
Cuối cùng Lâm Hiếu Sơn cũng hỏi vấn đề mà hắn quan tâm nhất.
"Có."
Hiện tại Chương Vịnh Từ đã nhìn ra lão đầu tử lưng còng này chắc chắn là một kỳ nhân, nàng trả lời không chút do dự.
Lâm Hiếu Sơn mỉm cười.
Nụ cười rất vui vẻ, thậm chí nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra.
"Đánh người chân chính không phải đánh như vậy đâu." Trong lúc hai người nói chuyện, bóng đen thứ nhất bị nữ hài đánh gục đã lảo đảo đứng dậy.
"Cô bé, hãy nhìn đây."
Lâm Hiếu Sơn nói xong, nữ hài nhìn thấy cảnh tượng cả đời khó quên.
Quỷ mịi
Lão đầu tử kia nhanh đến nỗi khiến Chương Vịnh Từ hoa mắt.
Nữ hài ngơ ngác nhìn Lâm Hiếu Sơn khẽ nhích vai đã áp sát tên cướp mới bò dậy kia, sau đó huých nhẹ một cái, vậy mà đối phương văng lên cao, sau đó va ầm vào tường.
Đánh người như treo tranh chính là đây!...
"Tương lai nếu ngươi tìm được truyên nhân thì tìm, không tìm được cũng không cưỡng cầu."
"Lâm Đại Ngọc mỗi đời đều do trời chọn, không cưỡng cầu được, tương lai ngươi sẽ hiểu. Nếu nên tiếp tục truyền thừa thì nhất định sẽ gặp được, nếu ngay cả ông trời cũng cho rằng truyên thừa của hệ phái chúng ta nên đứt đoạn, thì đương nhiên truyền nhân sẽ không xuất hiện."
Cuối cùng thì bây giờ Lâm Hiếu Sơn cũng hiểu câu nói này của sư phụ.
Chương Vịnh Từ là một thiên tài.
Vốn dĩ độ tuổi mười chín đã qua thời gian tập luyện tốt nhất, nhưng sau khi Lâm Hiếu Sơn truyền dạy cho nữ hài ba mươi hai kỹ năng cơ bản nhất trong hệ phái Lâm Đại Ngọc, hắn hoàn toàn lật đổ nhận thức.
Tốc độ tiến bộ của nữ hài cực nhanh, khiến ngày nào Lâm Hiếu Sơn cũng cười tươi như hoa.
Bởi vì Chương Vịnh Từ là thành viên của đội bơi lội và đội thể dục nghệ thuật, cho nên thể chất của nàng cực tốt. Điều quan trọng nhất là dường như trong quá trình luyện tập các kỹ năng này, nàng không hề cảm thấy đau đớn.
Nhưng cũng vì vậy mà mấy tên côn đồ ở vùng ngoại thành Thiên Đô đã gặp xui xẻo.
Buổi tối hàng tuần nữ hài đều đi đánh nhau để rèn luyện. Từ lúc ban đầu chỉ có thể đánh một tên côn đồ gầy yếu đến khi đánh thắng một hán tử cao to vạm vỡ, nàng chỉ mất sáu ngày!
Mặc dù hán tử này không có kỹ năng đánh đấm, nhưng tốc độ kinh người!
Mà trong sáu ngày này, Lâm Hiếu Sơn đã nhìn thấy một mặt khác của Chương Vịnh Từ.