Chương 2812
Chương 2812Chương 2812
"Có phải những nơi như Thiếu Lâm, Võ Đang có cao thủ tuyệt thế không?"
"Không có. Mười mấy năm trước có một hòa thượng luyện Tâm Ý Bả rất đỉnh, chắc là giờ đã chết già. Hiện tại hòa thượng Thiếu Lâm chịu rất nhiều khổ cực, đoán chừng truyền thừa đã đứt đoạn rồi."
"Có khinh công không?”
"Không có."
"Có nội công không?”
"Kỹ thuật hô hấp thì có, nhưng nội công trong tưởng tượng của ngươi thì không."
"Có thể luyện thành lướt trên mặt nước không?”
"Không thể."
"Sư phụ, ngươi có phải là người lợi hại nhất thế giới không?"
"Không phải, thế giới này rất rộng lớn, người lợi hại rất nhiều."
"Sư phụ, ngươi có con không? Yên tâm đi, ta hiền lành lắm, ta nhận ngươi là ông nội nhé, sẽ lo việc dưỡng lão và ma chay của ngươi. Tiết lộ cho ngươi nè, thật ra ta là tiểu phú bà, có không ít tiền đâu."
"Chắc chắn ngươi không có lương hưu, không thì ngươi đã chẳng sống trong quán trọ nhỏ thế này. Nhưng mà ngươi cứ yên tâm."
Sau mấy ngày đầu tiếp xúc tìm hiểu, Chương Vịnh Từ đã bộc lộ một mặt ngây thơ hồn nhiên. Sau mấy ngày bị cô bé tò mò này hỏi liên tục, rốt cuộc Lâm Hiếu Sơn phát hiện mình đã nhìn nhầm rồi.
Truyền nhân đời tiếp theo có thiên phú giống mình lại là mười vạn câu hỏi vì saol Trong mấy ngày chung đụng, các câu hỏi kỳ quái của nữ hài khiến Lâm Hiếu Sơn khổ không thể tả. Nhưng điều kỳ lạ là theo những câu hỏi được giải đáp, Lâm Hiếu Sơn ngày càng cười nhiều hơn.
Sau khi tìm được truyền nhân, Lâm Hiếu Sơn như biến thành một lão đầu tử bình thường.
Tất cả các điểm đặc trưng của giang hồ như là lạnh lùng hung ác bao phủ trên người hắn đã biến mất, hiện tại hắn giống một lão đầu tử an hưởng tuổi già, tìm được người thân thất lạc nhiêu năm, chứ không phải Lâm Đại Ngọc từng dựa vào giết chọc lập nên nhiều chiến công lừng lẫy cho Giá Thế Đường!
Thậm chí hắn không nhắc đến chuyện của Giá Thế Đường, mà chỉ dạy cho nữ hài mấy kỹ năng cơ bản nhất của hệ phái Lâm Đại Ngọc, sau đó vui vẻ trò chuyện với nữ hài.
Cho đến một tuần sau, câu hỏi cuối cùng của nữ hài xuất hiện.
"Sư phụ, ngươi đến đây để tìm ta sao?"
Chương Vịnh Từ cười khúc khích hỏi. Sau khi trải qua việc phát tiết bằng bạo lực, dường như Chương Vịnh Từ đã trở lại là nữ hài ngây thơ lương thiện kia.
Lâm Hiếu Sơn im lặng.
Chương Vịnh Từ lập tức phát hiện ra Lâm Hiếu Sơn trở nên khác thường, điều này khiến nữ hài lo lắng.
Mặc dù hai người chỉ mới tiếp xúc mấy ngày, nhưng Lâm Hiếu Sơn đã trở thành người thân và chỗ dựa trong lòng nàng. Nữ hài cực kỳ thông minh, đương nhiên biết sư phụ của mình giỏi như vậy, chuyện hắn cần làm chắc chắn không phải dạng vừa.
"Vốn dĩ ta đến Thiên Đô để giải quyết ân oán, không ngờ lại gặp được ngươi." Lâm Hiếu Sơn suy nghĩ rất lâu, quyết định nói thật với truyền nhân duy nhất của mình. Dù sao sau này nữ hài không thể rời bỏ chém giết, có lẽ Giá Thế Đường là chốn về tốt nhất của nàng."
"Ân oán là kiểu võ lâm bất hòa sao?"
Nữ hài vừa mới tiếp xúc với một thế giới khác, trong đầu toàn là từ giang hồ, võ lâm. Tất nhiên câu hỏi của nàng cũng rất kỳ lạ.
"Là giang hồ."
Lâm Hiếu Sơn trả lời rất nghiêm túc: "Ta dạy cho ngươi rất nhiều thứ, nhưng ngươi sẽ tiến vào một thế giới khác rất nguy hiểm, tương lai tuyệt đối đừng trách ta.
"Sẽ không."
Chương Vịnh Từ nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, đưa ra câu trả lời của mình: "Sư phụ, ta biết mình không bình thường, vì vậy không thể trải qua cuộc sống bình lặng. Tiến vào giang hồ chém giết mới hợp với ta."
Trong mắt nữ hài không có sợ hãi, không có do dự, chỉ có khát máu.
Nàng không nói sai.
So với nỗi u uát nặng nề trong lòng, nỗi đau đớn khi luyện tập kỹ năng chính là thiên đường. Hơn nữa, việc có thể khống chế sinh tử của đối phương và máu tươi bắn tung tóe khiến nàng cảm thấy vô cùng bình tĩnh.
"Không vội. Hiện tại Giá Thế Đường rất loạn, nếu bây giờ bọn hắn biết ngươi là Lâm Đại Ngọc đời tiếp theo thì chưa chắc là chuyện tốt."
Lâm Hiếu Sơn không tiếp tục nói về thân phận Lâm Đại Ngọc.
Liễu Tiên Khai chết rồi, Tây Môn mất tích.
Hiện tại nội bộ Giá Thế Đường sợ bóng sợ gió, hơn nữa trận đấu giữa Bạch Tướng Nhân và tập đoàn Cẩm Tú sắp đến thời khắc quyết liệt nhất. Chương Vịnh Từ chỉ là con chim non chưa lớn, nàng nhập cuộc trong tình hình này thì chỉ có một kết cục. Bia đỡ đạn.
Lâm Hiếu Sơn không thiếu kiên nhẫn đợi nữ hài trưởng thành.
"Sư phụ, rốt cuộc ngươi đến Thiên Đô làm gì vậy?"
Chương Vịnh Từ hỏi vấn đề mà nàng quan tâm nhất.
"Vì một người, ta muốn xem mình có thể giết hắn hay không."
Lâm Hiếu Sơn trả lời.
"Giết người à?"
Ánh mắt Chương Vịnh Từ hơi hoang mang, nhưng lập tức trấn tĩnh. Hầu hết các kỹ năng đánh đấm nàng luyện tập đều là lấy mạng người, tất nhiên nàng biết sư phụ không nói đùa.
"Người này rất nổi tiếng ở Thiên Đô, còn là kiêu hùng đáng sợ nhất giang hồ trong mấy chục năm gần đây."
Lâm Hiếu Sơn nói ra một cái tên khiến nữ hài chết sững.
"Hắn tên là Tô Bình Nam."
Khi ba chữ Tô Bình Nam truyên vào tai Chương Vịnh Từ, bóng người dũng mãnh của nam nhân kia lập tức hiện ra trong đầu nàng.
"Ngươi từng gặp Tô Bình Nam à?”
Lâm Hiếu Sơn tinh cỡ nào chứ, hắn lập tức nhìn ra đồ đệ của mình thất thần chứng tỏ điều gì.
"Từng gặp hai lần."
Nữ hài thành thật gật đầu.
"Người như hắn đi đến đâu cũng được bao người vây quanh, hơn nữa nhân vật và hắn tiếp xúc không phải người thường, một sinh viên như ngươi sao lại gặp được hắn chứ?" Lâm Hiếu Sơn nhíu mày. Hắn biết sức hấp dẫn của kiểu nam nhân như Tô Bình Nam.
Đối với một nữ hài ngây thơ trong tháp ngà mà nói, tiền tài như núi như biển và quyền thế vô hình có lực sát thương to lớn. Hắn không muốn đồ đệ cưng mình vất vả tìm được có quan hệ gì với tên hung thần này.
Truyện đã bắt kịp tác nên tiến độ sẽ hơi chậm, trong quá trình đợi chương quý độc giả có thể tham khảo: Trọng sinh Quật khởi Hương Giang ( dịch) cùng thể loại nhưng lấy bối cảnh là Hồng Kông những năm 60, nội dung cũng hay không kém!