Đại lưu manh bắt đầu ra tay, một nhóm nam nhân to lớn xăm hình rồng bay phượng múa vào công trường bắt đầu gây gổ phá rối. Mới hơn vài ngày mà các công nhân đã bỏ chạy hơn một nửa.
Điền Chí Mỹ lại đi thương lượng, ra giá gấp năm lần. Sau khi trở về nhà thì thở dài thườn thượt mấy ngày.
"Trước kia nhìn Tô Bình Nam trong bãi vận chuyển hàng hóa, giờ lại nhìn thấy những tên khốn này."
Điền Chí Mỹ vừa chửi xong thì một ý nghĩ ập đến với hắn nhanh như chớp.
"Đi tìm Tô Bình Nam để được giúp đỡ."
Lúc này mới có một cảnh tượng trong văn phòng.
"Trước kia chúng ta là bạn bè, về sau chúng ta vẫn là bạn bè."
Tô Bình Nam cười nói: "Ta có chuyện nên không thể đi cùng ngươi. Cầm danh thiếp của ta đưa cho bọn hắn xem, để bọn hắn tìm ta nói chuyện."
Điền Chí Mỹ bước ra khỏi Cẩm Tú, sau khi lên xe thì thở dài một hơi.
Trong xe, nhân viên kế toán đang chờ hắn, hỏi: "Sao vậy? Người ta không muốn giúp sao?"
Điền Chí Mỹ lắc lắc tờ giấy mỏng trong tay: "Ta được đưa cho một tấm danh thiếp rồi bị đuổi đi, uổng công năm đó ta đã giới thiệu cho hắn rất nhiều công việc kinh doanh."
Ngày hôm sau, bọn người xăm hình rồng phượng lại đến đứng đầy công trường, Điền Chí Mỹ rất đau lòng, cầu ngựa chết thành ngựa sống đưa danh thiếp cho tên đại lưu manh cầm đầu.
Vẻ mặt của tên đại lưu manh chuyển từ kiêu căng ngạo mạn sang tươi cười chỉ trong một giây, nhanh đến mức Điền Chí Mỹ thậm chí còn không kịp phản ứng.
"Các huynh đệ của chúng ta đều thích vận động, nhìn công trường của ngươi thật tốt nên muốn rèn luyện chút thôi, về sau sẽ không quấy rầy ngươi nữa."
Tên đại lưu manh trơ trẽn nói những lời nói không đâu ra đâu với vẻ mặt "dù ngươi có tin hay không, những gì ta nói đều là chân thành", xong thì dẫn cả đám người rút đi nhanh nhẹn sạch sẽ.
Kế toán thò đầu ra nhìn đống người đang biến mất và hỏi Điền Chí Mỹ: "Chỉ vậy mà đi rồi à?"
Điền Chí Mỹ gật đầu và cẩn thận cất danh thiếp đi.
"Chúng ta suýt chút nữa đã mất mạng, người ta thì không cần phải lộ mặt, cũng không phải nói gì hết, chỉ cần đưa danh thiếp ra là giải quyết được?"
Kế toán nhỏ lẩm bẩm một câu.
Nguyên nhân Tô Bình Nam giúp Điền Chí Mỹ chỉ là vì nhớ tình xưa nghĩa cũ mà thôi, hắn chưa bao giờ nghĩ tới trong tương lai lần giúp đỡ này sẽ cứu mạng hắn.
Nhận được lời hứa của Mộ Dung Thanh Thanh, Lưu Đường bắt đầu hành động.
Công ty Khai thác mỏ Đường Lâm ở đồng bằng mua lại một công ty khai thác địa phương ở Lâm Hải là điều không có gì bất thường, Tiểu Trang thậm chí còn không chú ý đến tin tức này.
Nhưng khi chiếc thuyền của công ty Khai thác mỏ Đường Lâm tiến vào khu vực chăn nuôi thủy sản của Cẩm Tú lén lút thăm dò, trực giác mãnh thú của Trang Tử Cường đã mách bảo hắn có điều gì đó không ổn.
Sau khi dùng thuyền cưỡng chế đuổi chiếc thuyền kia ra khỏi khu vực chăn nuôi thủy sản của Cẩm Tú, Tiểu Trang lập tức gọi điện thoại cho Tô Bình Nam nói: "Phong cách làm việc của công ty Cẩm Tú ở Lâm Hải bọn hắn rất rõ ràng, không cần nghe bọn hắn giải thích, thám thính tin tức từ nội bộ của bọn hắn."
Cúp điện thoại Tô Bình Nam vẫn không biết, một văn kiện chính phủ về khoáng sản đã được đặt ở trên bàn của thái thú Hạ quốc. Khối tài sản hàng trị giá hàng trăm tỷ, động tác của một số ai đó nhanh đến khó tin.
Cuộc điện thoại của Tiểu Trang đến trước khi Tô Bình Nam lên máy bay đến Thịnh Kinh.
"Nam ca, đã điều tra xong. Nghe nói có những quặng mỏ rất hiếm trị giá hàng trăm triệu dưới đáy biển trong khu vực chăn nuôi của chúng ta mà công ty Khai thác mỏ Đường Lâm nghe nói là đã được chấp thuận bằng công văn."
Tô Bình Nam sửng sốt, đời sau cũng đều chưa từng nghe nói dưới đáy biển đó có cái gì.
"Thiết bị thăm dò của bọn hắn đều ở Lâm Hải, hay là chúng ta..."
Giọng của Tiểu Trang trở nên gay gắt.
"Đừng làm loạn, chờ điện thoại của ta."
Tô Bình Nam cúp điện thoại như thường lệ, biết rằng đối phương nhất định có chuẩn bị mà đến, không thể nào hành động liều lĩnh như vậy được.
"Nam ca, ngươi có muốn hoãn việc đi Thịnh Kinh không?"
Lúc tiễn Tô Bình Nam đi, Lục Viễn đã hỏi như thế. Hắn hiểu được tầm quan trọng của Lâm Hải đối với Cẩm Tú.
"Lương Như Sơn và Dương Minh Viễn đang đợi ta ở Thịnh Kinh. Ngân hàng Cẩm Tú là một bước quan trọng trong quá trình mở rộng của chúng ta, chúng ta không thể để chậm trễ được."
Tô Bình Nam vỗ vỗ vai Lục Viễn: "Ngươi phái người đến đồng bằng điều tra cho ta, ta muốn có tất cả thông tin của công ty này."
Lục Viễn cúi đầu gật đầu.
Xuống máy bay, Tô Bình Nam nhìn thấy Lương Như Sơn vui vẻ đứng ở cổng đón khách và vẫy tay chào. Lương Như Sơn rất vui vì lần này mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, phần thưởng hậu hĩnh của Tô Bình Nam đã ở ngay trước mặt khiến hắn vô cùng kích động.
Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ. Lần này thư ký Tiểu Đoạn ra tay giúp đỡ không giống như lúc trước.