Ra khỏi sân bay, Lương Như Sơn lộ vẻ xấu hổ. Ở Thịnh Kinh, Lương Như Sơn rất khiêm tốn. Vì vậy, xe hắn lái thực sự là một chiếc Beverly nhỏ màu đỏ đã qua sử dụng.
Sau khi nhìn thấy hai tráng hán Đỗ Cửu và Đỗ Thạch, Lương Như Sơn lại nhìn chiếc xe duy nhất mà lão đầu tử nhà mình cho phép lái, lo lắng nói: "Để ta gọi thêm một người bạn nữa."
Lần này Tô Bình Nam dẫn theo đám Đỗ Cửu bởi vì mục đích chủ yếu của chuyến này là trao đổi một số vấn đề, đi học chỉ là phụ, có người đi theo mới tiện làm việc.
"Khá đấy, biết tiến biết lùi."
Giọng nói Tô Bình Nam lạnh nhạt, hiển nhiên hắn sẽ không bất mãn với những đồ vật ngoài thân này. Hắn nhìn Lương Như Sơn đầy kinh ngạc, không ngờ Lương đại công tử ngang ngược độc đoán ở Thiên Đô lại vô cùng trầm tĩnh khiên tốn ở Thịnh Kinh, quả thật là hiếm có.
Lương Như Sơn có thể nghe thấy sự tán thưởng trong giọng nói của Tô Bình Nam, lập tức vui mừng, không cảm thấy giọng điệu của Tô Bình Nam giống như giọng điệu của trưởng bối nữa.
Tô Bình Nam ngăn cản Lương Như Sơn đang định gọi điện thoại và mỉm cười nói: "Đừng phiền phức như vậy, đi taxi là được rồi."
Tô Bình Nam cũng không có ô tô, lần này đến hắn cũng không thông báo cho chi nhánh Cẩm Tú.
Lương Như Sơn vẫn còn muốn nói, nhưng hắn đã thấy Tô Bình Nam lên một chiếc xe Crown.
Địa điểm ăn uống được Đoạn Bính chọn là một nhà hàng nhỏ bên trong một ngõ nhỏ.
Chỉ có một lý do duy nhất để chọn nơi này, đó là gần nơi hắn làm việc.
Gần đây Đoạn Bính thực sự rất bận rộn, chuyến thăm nước trung lập ảnh hưởng nhiều mặt, không hề rảnh rỗi một chút nào, có thể nhín chút thời gian tới gặp mặt nói chuyện một lần không phải vì nể mặt của Lương Như Sơn mà là vì Mạnh Tịnh Tuyết.
Trong mắt Đoạn Bính, Lương Như Sơn chỉ là một kẻ tầm thường. Đoạn Bính không thích hắn ở một điểm, đó là dựa vào nền tảng kinh doanh của gia đình, kinh doanh lỗ so với đạt lợi nhuận còn khó hơn rất nhiều, vậy mà lần nào Lương đại công tử cũng làm khó khăn như vậy.
Lý do chọn nhà hàng nhỏ này là do tính cách cẩn trọng của Đoạn Bính. Mặc dù Đoạn Bính ba mươi tuổi quan lộ hanh thông nhưng hắn luôn hiểu rằng khiêm tốn mới chính là bí quyết để tồn tại.
Bọn hắn đi vào nhà hàng nhỏ, Lương Như Sơn nói cho Tô Bình Nam đây là nhà hàng do Đoạn Bính chọn, Tô Bình Nam bắt đầu cảm thấy hơi hứng thú với người này.
Mấy người tán gẫu vài câu rồi ngồi xuống, Lương Như Sơn mời rượu, Đoạn Bính xua tay nói: "Ta thật sự không uống được, lát nữa còn phải trở về."
Tô Bình Nam luôn ít nói, ánh mắt rất độc, mặc dù Đoạn Bính che giấu rất kỹ nhưng hắn vẫn thấy được sự khinh thường sâu sắc của Đoạn Bính đối với Lương Như Sơn.
Khác hẳn thái độ đối với Lương Như Sơn, Đoạn Bính rất lịch sự với Tô Bình Nam, dù không uống rượu nhưng hắn vẫn dùng trà thay rượu và nâng ly liên tục.
"Tô tổng anh hùng tài giỏi. Lần này chủ yếu là do hoạt động kinh doanh chính của ngân hàng quốc tế Cẩm Tú ở Cảng thành, nên ngay từ đầu không nằm trong tầm mắt ta. Đây chính là lỗi của ta.”
Đoạn Bính vẫn giữ nguyên thái độ khiêm tốn, hắn biết rõ một người đang ở tuổi này mà sở hữu một cảng, một ngân hàng là người hắn tuyệt đối không thể đắc tội nổi.
"Lần này thời gian quá gấp, nên ta chỉ có thể giúp ngân hàng Cẩm Tú xuất hiện tại hội nghị trao đổi doanh nghiệp tư nhân, không thể tham gia vào hội đàm mấu chốt nhất."
Đoạn Bính không nói vòng vo lan man mà nói ra mọi chuyện rất thành thật: "Nếu cần, ba tháng nữa sẽ có một chuyến viếng thăm đáp lễ. Với điều kiện của ngân hàng Cẩm Tú, ta có thể giúp Tô tổng thu xếp."
Tô Bình Nam gật đầu cảm ơn Đoạn Bính, máy nhắn tin của Đoạn Bính vang lên, hắn cầm lên xem qua, lập tức đứng dậy nói: "Tô tổng thứ lỗi, ta có việc gấp ta phải đi, tài liệu của quý công ty ngày mai đưa cho Mạnh tiểu thư ở văn phòng ta là được rồi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ gặp lại."
Sau khi Đoạn Bính vội vàng rời đi, Tô Bình Nam nheo mắt nhìn chằm chằm Lương Như Sơn, giọng điệu không chút cảm xúc: "Mạnh tiểu thư? Là Mạnh đại tiểu thư đó à?"
Tại dinh thự Mạnh gia.
"Ngươi đã giúp đỡ Tô Bình Nam mà hắn không hề hay biết gì cả. Ngươi đã bao giờ nghĩ xem hắn sẽ phản ứng như thế nào chưa?"
Mạnh Vị Nhiên cảm thấy con gái mình đã làm sai: "Tô Bình Nam là người rất ngạo mạn tự cao, ngươi làm như vậy ngược lại sẽ khiến hắn kiêng kị và cách xa ngươi hơn."
Mạnh Tịnh Tuyết ngẩng đầu với vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng: "Từ nhỏ ta đã học được kẻ mạnh mới có thể sinh tồn, sư tử sẽ không chọn cừu làm bạn đồng hành."
Dừng một chút, Mạnh Tịnh Tuyết tiếp tục: "Thông qua chuyện này ta muốn nói cho hắn biết, ta có tài nguyên, ta có thể cho hắn mượn sức, ta là lựa chọn tốt nhất của hắn."
Mạnh Vị Nhiên cảm thấy rằng sai lầm lớn nhất trong cuộc đời mình là không nên truyền dạy ý tưởng của một nam nhân vào đứa con gái thông minh nhất của mình. Đây là đang tìm kiếm bạn đời, còn nàng rõ ràng lại đang tìm một đồng minh chính trị mà.
Thấy ba mình không nói lời nào, khuôn mặt tựa như ngọc của Mạnh Tịnh Tuyết hơi đỏ lên hiếm thấy: "Hình như ta không biết cách theo đuổi nam nhân thế nào.”