Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2812 - Chương 2814

Chương 2814 Chương 2814Chương 2814

Thế giới rất lớn, cũng rất nhỏ.

Hôm nay là ngày cuối cùng Chương Vịnh Từ hoàn thành hình xăm sau lưng. Theo hình xăm dần dần hoàn thành, nụ cười của nữ hài ngày càng nhiều hơn, tâm trạng cũng ngày càng tĩnh lặng.

Điều khác biệt duy nhất là học trò ngoan trong mắt các giáo viên nay lại trốn học hàng ngày.

Mà Chương Vịnh Từ cũng cảm nhận được sự thay đổi của mình.

Một là khi nhìn người khác, nàng thích nhìn chỗ hiểm của đối phương. Trong một lần dùng bữa cùng Chu Tuấn Đào, nữ hài đã tiện tay cầm một chiếc đũa gõ nhẹ vào cổ đối phương.

Thậm chí Chu Tuấn Đào không phát hiện ra hành động này.

"Đúng là một đống cơ nhão, vừa nãy có khả năng ngươi chết rồi đấy."

Chương Vịnh Từ nói một câu khiến Chu Tuấn Đào ù ù cạc cạc, vẻ mặt ngơ ngác.

Sự thay đổi thứ hai là lúc trước nàng cảm thấy trốn học mà bị bắt là chuyện lớn bằng trời, nhưng bây giờ dù có bị giáo viên gọi đến văn phòng, nàng cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì.

Chương Vịnh Từ thấy những thay đổi này là bình thường, nhưng lại dọa tới thanh mai trúc mã Chu Tuấn Đào.

"Hình xăm của ngươi nhất định có vấn đề! Ngươi nói xem một nữ hài như ngươi cứ phải quậy như vậy làm chi?"

Bởi vì hành vi của nữ hài quá kỳ lạ, cho nên Chu Tuấn Đào quyết định hôm nay sẽ đi với Chương Vịnh Từ hoàn thành hình xăm. Hơn nữa, dáng vẻ hùng hổ của hắn rõ ràng là muốn gây sự với Thường lão đầu. "Hinh xăm không có vấn đề, chẳng qua là ta đã nhìn thấy một cuộc sống khác. Mà này, Thường sư phụ rất nóng tính, hơn nữa có rất nhiều người đang nhờ hắn xăm cho. Nếu ngươi đắc tội hắn, bị hắn đánh một trận thì ta cũng mặc kệ ngươi."

Chương Vịnh Từ phớt lờ cậu bạn ngu ngốc. ...

Cứ thế hai người trẻ tuổi ồn ào đi vào tiệm xăm phố Ngân. Khác với hôm trước, hôm nay nữ hài vừa vào tiệm đã trông thấy một nữ nhân.

Áo đỏ như máu, làn da như nước.

Nữ nhân không xăm hình, chỉ yên tĩnh ngồi trên ghế chờ, trước mặt còn đặt một chén trà xanh quý báu của Thường lão đầu.

Chu Tuấn Đào ở bên cạnh ngây ngốc nhìn, còn Chương Vịnh Từ thì có cảm giác gặp phải khắc tinh. Mặc dù nữ nhân này bất động, nhưng trong giác quan thứ sáu nhạy bén của nàng, nàng cảm thấy đối phương rất giống một con rắn.

Một con rắn núp trong bụi cỏ thè lưỡi, nhìn mình chằm chằm.

“Thường sư phụ, vị này là?”

Chương Vịnh Từ đi vào phòng xăm ở bên cạnh, lén lút hỏi.

"Người của tập đoàn Cẩm Tú, nói là đến xem tay nghề của ta. Nữ hài rất đẹp, có điều quá lạnh lùng, ánh mắt nhìn người khác khiến ta khó chịu."

Chương Vịnh Từ đã xăm lâu như vậy, lại còn ngoan ngoãn, một già một trẻ này chung đụng khá tốt, vì vậy Thường lão đầu không còn vẻ kiêu căng lúc trước.

"Tập đoàn Cẩm Tú?"

Cõi lòng Chương Vịnh Từ lập tức nặng nề, biểu cảm cũng căng cứng.

Dù sao nàng vẫn còn là một con chim non, trước đây nghe thấy bốn chữ tập đoàn Cẩm Tú thì không có cảm giác gì. Nhưng bây giờ do Lâm Hiếu Sơn, chỉ cần bốn chữ này lọt vào tai, nàng sẽ lộ vẻ bất thường.

"Ngươi đang sợ cái gì?" Thường lão đầu còn chưa trả lời, nữ nhân áo đỏ đã xuất hiện bên cạnh tấm bình phong dùng để ngăn cách tâm nhìn. Nữ nhân nhìn chằm chằm vào Địa Tạng Vương Bồ Tát rất sống động trên lưng Chương Vịnh Từ với ánh mắt phức tạp.

“Ta không sợ."

Chương Vịnh Từ đang lộ lưng, vì vậy vẫn thấy mất tự nhiên dù đối phương là nữ. Nàng tức giận nói: "Ta đang xăm, mời ngươi ra ngoài."

"Ta nghe Tô lão đại nói có người xăm Địa Tạng Vương Bồ Tát sau lưng nên tò mò đến xem."

Nữ nhân không để ý tới giọng điệu của Chương Vịnh Từ, vẻ mặt hứng thú: "Ta đã từng thấy hình xăm Địa Tạng Vương, rất giống hình xăm này của ngươi, nhưng cũng có điểm khác."

Sắc mặt của Thường lão đầu trở nên khó coi.

Hắn là truyên nhân của hệ phái Trương đạo nhân, tất nhiên rất tự tin với tay nghề của mình. Huống chi bao năm qua tất cả những người tới tìm hắn đều không có bất cứ nghi vấn nào, bao gồm cả Tô Bình Nam tập đoàn Cẩm Tú hiện tại như mặt trời ban trưa.

"Chỗ nào có vấn đề? Ta xăm theo quy củ, không thể nào có vấn đề."

Tuy đối phương là cấp cao của tập đoàn Cẩm Tú, nhưng Thường lão đầu vẫn không nhịn được xen lời, đây là tôn nghiêm và lòng kiêu ngạo của hắn.

"Trong lĩnh vực xăm hình, ngươi là người trong nghề, nhưng không có nghĩa là ta không thể lên tiếng."

Nữ nhân áo đỏ cầm một cây bút, đi tới trước bản vẽ hình xăm trước mặt Chương Vịnh Từ và Thường lão đầu, vẽ vài nét rôi ném bút sang một bên.

"Đây mới là Địa Tạng Vương Bồ Tát."

Nữ nhân nói rất nghiêm túc: "Địa ngục chưa trống không, thề không thành phật. Bất kỳ ác quỷ nào không bị độ hóa thì sẽ tan thành mây khói hoặc là cải tà quy chính trong đau đớn."

"Vì vậy các ngươi cho rằng Địa Tạng Vương Bồ Tát mặt mày hiền lành?"

Nữ nhân áo đỏ bật cười.

Ánh mắt của Chương Vịnh Từ và Thường lão đầu đều tập trung vào bản vẽ kia.

Bồ Tát vẫn là vị Bồ Tát đó, bản vẽ vẫn là bản vẽ đó.

Nhưng nữ nhân tùy tiện vẽ vài nét trên khóe mắt và khóe miệng, ý cảnh của toàn bộ hình vẽ đều thay đổi. Địa Tạng Vương Bồ Tát không còn vẻ bình tĩnh và hiền lành vốn có, thay vào đó là vẻ lạnh lùng và coi thường địa ngục.

Nếu nói một giây trước Địa Tạng Vương Bồ Tát vẫn là vị phật dùng từ bi để độ hóa tất thảy, thì sau khi nữ nhân tiện tay vẽ vài nét, vị phật này giống ma đầu vô tình vô dục dùng thủ đoạn nghiêm khắc để áp chế tất cả quỷ dữ hơn.

"Không có ai xuống địa ngục, nhưng ta thấy đây mới là Địa Tạng Vương Bồ Tát chân chính."

Trong căn phòng vắng vẻ, nữ nhân thong thả cất lời.

"Ngươi là ai?"

Không giống Thường lão đầu ngây ra như phỗng, Chương Vịnh Từ nhìn nữ nhân và chậm rãi cất lời.

"Ta họ Mộ Dung, nhưng mọi người đều gọi ta bằng một cái tên khác."

Nữ nhân nhìn Chương Vịnh Từ, khóe miệng hơi nhếch lên: 'Đấu Chiến Thắng Phật."
Bình Luận (0)
Comment