Chương 2815
Chương 2815Chương 2815
Quay ngược thời gian vê một ngày trước.
"Có một nữ hài chắc là mắc bệnh trầm cảm, ta tình cờ gặp nàng ở tiệm xăm, cảm thấy thú vị nên đã gợi ý cho nàng."
Tô Bình Nam vừa cười vừa nói với Mộ Dung Thanh Thanh đã xử lý xong việc ở Hải Châu, sắp phải đi gặp Nobel giúp hắn xây dựng lực lượng vũ trang dưới quyền: "Trong lòng nàng có quỷ dữ, ta đề nghị nàng xăm một vị phật."
"Boss, ngươi nói như vậy thì hẳn là vị phật này ít nhiều cũng liên quan đến ta nhỉ?"
Mộ Dung Thanh Thanh ngậm một điếu thuốc lá More xanh biếc, cười tủm tỉm nói: "Trước giờ ngươi không nói bừa, sẽ không bảo nàng xăm Đấu Chiến Thắng Phật đâu nhỉ?"
"Là Địa Tạng Vương Bồ Tát."
Tô Bình Nam trả lời.
Nét mặt tươi cười của nữ nhân biến thành kinh ngạc, rồi trở nên nghiêm túc: "Địa Tạng Vương dưới âm tào địa phủ? Nàng nghe lời ngươi?"
"Không liên quan đến Hải Đông Thanh, chẳng qua là đột nhiên ta thấy vị phật này có vẻ hợp với nàng mà thôi. Một cô gái rất bình thường, ngoại hình khá được."
Tô Bình Nam thấy Mộ Dung Thanh Thanh phản ứng hơi quá, tỏ ý không tán thành: "Nàng không có dấu vết giang hồ, cũng không có năng lực đánh đấm, là sinh viên đại học Thiên Nam. Điểm đặc biệt duy nhất là nàng làm thêm cho mấy công ty tài vụ mà thôi. Ngươi không cần căng thẳng như vậy."
Vẫn là câu nói kia, nam nhân cẩn thận đến đáng sợ.
Lần đầu tiên gặp nhau ở quán nướng vỉa hè, Tô Bình Nam cho là tình cờ. Lần thứ hai, một sinh viên ngoan lại đến địa bàn của Thường lão đầu, còn gặp lại mình một lần nữa?
Sau lần đó, Tô Bình Nam lập tức điều tra tất cả về nữ hài.
Sau khi nghiêm túc phân tích quỹ đạo cuộc sống của nữ hài, nam nhân chưa từng tin tưởng bất kỳ sự trùng hợp nào rốt cuộc cũng tin hai người gặp nhau chỉ là trùng hợp, bèn bảo cấp dưới ngừng điều tra. Tất nhiên sau đó hắn không còn nhớ tới Chương Vịnh Từ. Chỉ là một nữ hài xinh đẹp nhưng rất bình thường mà thôi, tất nhiên nam nhân sẽ sẽ không tiếp tục quan tâm tới hướng đi của nàng.
"Boss, ngươi có biết Hải Đông Thanh có ba vị phật, nhưng vì sao hiện tại Tô Nhất Nhị kế thừa truyền thừa của lão Di Lặc, ta cũng bắt đầu bồi dưỡng người nối nghiệp của mình, nhưng Địa Tạng Vương thần bí nhất lại không có động tĩnh không?”
Mộ Dung Thanh Thanh mỉm cười hỏi Tô Bình Nam một vấn đề.
"Không phải vì truyền thừa đã đứt đoạn từ lâu sao?"
Tô Bình Nam từng điều tra cặn kẽ vê Hải Đông Thanh, đương nhiên không bỏ qua nhân vật cực kỳ quan trọng Địa Tạng Vương Bồ Tát. Nhưng mọi kết quả điều tra đều cho thấy vị phật thần bí nhất Hải Đông Thanh này đã biến mất rất nhiều năm, hơn nữa không có bất kỳ truyên nhân nào.
"Không phải truyền thừa đứt đoạn, mà là Địa Tạng Vương Bồ Tát không có truyên thừa."
Bởi vì Hải Đông Thanh đã thuộc về Cẩm Tú, hơn nữa các thành viên nòng cốt trong tổ chức đã bị đánh tan, hoàn toàn sáp nhập vào Cẩm Tú, cho nên Mộ Dung Thanh Thanh rất ít khi nhắc đến chuyện của tổ chức bạo lực này. Hôm nay hình xăm sau lưng Chương Vịnh Từ đã khơi dậy hứng thú nói chuyện của nàng.
"Không có truyền thừa?"
Tô Bình Nam không che giấu vẻ kinh ngạc. Đối với nam nhân vĩnh viễn trưng ra vẻ mặt bình tĩnh này mà nói, chuyện này rất chấn động. "Mỗi Địa Tạng Vương Bồ Tát đều độc nhất vô nhị, không có truyền thừa gì cả. Địa Tạng Vương có thể là nam cũng có thể là nữ. Điểm giống nhau duy nhất là khi bọn hắn xuất hiện trong tâm mắt của Hải Đông Thanh, trên lưng đều có hình xăm Địa Tạng Vương."
Mộ Dung Thanh Thanh tiết lộ bí mật về Địa Tạng Vương Bồ Tát.
"Tất cả chỉ là trùng hợp?"
Tô Bình Nam nổi tiếng cẩn thận, tất nhiên hắn không tán thành cách thức xuất hiện này.
"Bao đời nay, mưu sinh đều là làm ăn, đương nhiên phải chú ý duyên phận. Dù sao không có ai biết ngày nào mình sẽ chết trên giang hồ, đương nhiên sẽ không cẩn thận như vậy."
Mộ Dung Thanh Thanh mỉm cười nói ra một bí mật khác: "Mỗi Địa Tạng Vương Bồ Tát có trình độ giết người cao thấp khác nhau, nhưng bọn hắn vô cùng tỉnh thông tài vụ. Hải Đông Thanh xuống dốc trong tay ta, một phần nguyên nhân là do thế hệ này không có Địa Tạng Vương Bồ Tát quản lý tài chính cho tổ chức."
Nữ nhân than thở.
Nền móng của bất kỳ thế lực nào đều là tiền, ngay cả giá trị vũ lực cũng xếp sau, Hải Đông Thanh cũng không ngoại lệ.
"Vì vậy ngươi cảm thấy nữ hài kia sẽ là Địa Tạng Vương Bồ Tát mới?"
Mặc dù Mộ Dung Thanh Thanh đã nói rất rõ, nhưng Tô Bình Nam vẫn thấy khó tin.
"Có khả năng, cho nên trước khi đi ta sẽ gặp nàng một lần."
Mộ Dung Thanh Thanh gật đầu: "Có lẽ số mệnh của nàng vẫn luôn chờ đợi ngày này."
Lúc này hai người đang nói chuyện không biết rằng lần gặp này sẽ gây ra sóng gió gì, dù sao hai kiêu hùng kiệt ngạo này cũng thấy Chương Vịnh Từ quá bình thường.
Ngay cả Tô Bình Nam cũng không ngờ chỉ trong mấy ngày qua, nữ hài hết sức bình thường kia đã dây dưa với Lâm Đại Ngọc thần bí nhất Giá Thế Đường. ....
Đưa thời gian trở lại hiện tại.
"Ta là Đấu Chiến Thắng Phật."
Mộ Dung Thanh Thanh rất bình tĩnh nói ra danh hiệu của mình trên giang hồ. Bốn chữ này vừa thốt ra, vẻ mặt của Thường lão đầu và Chương Vịnh Từ đều thay đổi, khiến nụ cười trên gương mặt Mộ Dung Thanh Thanh càng lúc càng rõ.
Thường lão đầu còn dễ hiểu, dù sao lão nhân này không tham gia chuyện giang hồ nhưng nắm bắt tin tức nhanh nhạy, hắn biết mình cũng không có gì lạ. Nhưng một sinh viên trong tháp ngà lại lộ vẻ mặt này?
Hiển nhiên nữ hài này không đơn giản như boss miêu tả.
"Ta thường hay nghe nói hình xăm sau lưng đại tỷ Hải Đông Thanh là kiệt tác của lão phu tử Bắc Phái, hôm nay lão đầu tử ta có mắt không tròng, chẳng hay ngươi có thể cho ta xem không?"
Không giống Chương Vịnh Từ sợ hãi, ánh mắt Thường lão đầu tràn đầy kích động.
"Hiện tại kỹ thuật xăm của Thường sư phụ đã nổi trội giang hồ, hôm nay Mộ Dung không mời mà tới tất nhiên sẽ không keo kiệt. Xem cũng được, nhưng ngươi phải đồng ý xăm theo nét vẽ mà ta đã sửa."
Nữ nhân chỉ vào bản vẽ đã bị nàng sửa một số chỉ tiết.