Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2814 - Chương 2816

Chương 2816 Chương 2816Chương 2816

"Cái này thì phải xem khách hàng có đồng ý hay không."

Thường lão đầu quay sang nhìn Chương Vịnh Từ im lặng nãy giờ: "Mục đích ngươi xăm hình là muốn áp chế tâm trạng kỳ lạ trong lòng, vì vậy ta cảm thấy hình này hợp với mục đích của ngươi hơn."

"Được. Năm xưa thợ xăm nói mắt của vị phật này thiếu chút lửa, nếu có cơ hội gặp được người trong hệ phái của Trương đạo nhân thì có thể xăm thêm mấy nét, xem ra đây là duyên phận."

Mộ Dung Thanh Thanh đáp lời, sau đó nhìn sang Chương Vịnh Từ. Đối mặt với ánh mắt như núi như nước của đối phương, không biết vì sao Chương Vịnh Từ lại ma xui quỷ khiến gật đầu.

Nữ hài gật đầu, Mộ Dung Thanh Thanh tiện tay cởi chiếc áo khoác ngoài màu đỏ trên người ra, để lộ chiếc áo ba lỗ bó sát màu đỏ hiếm thấy ở thời đại này.

Danh tiếng hung ác đã khiến không ít người bỏ qua ngoại hình xinh đẹp của nàng.

Lúc này, dưới ánh mặt trời ấm áp.

Nữ nhân với mái tóc dài xõa vai, da trắng như tuyết, nhất là thân hình uyển chuyển tràn đây lực bộc phát lại càng phô bày vẻ đẹp của nàng.

Nhưng vẫn có chỗ không hài hòa, trên lưng nữ nhân có một hình xăm chu sa cực kỳ tỉnh xảo.

Một con khỉ đầu đội Kim Cô, tướng mạo hung ác xấu xí, ngửa mặt lên trời gào thét như đang khiêu chiến ông trời!

"Thủ pháp của Bắc Phái quả là tuyệt diệu, xăm rất đẹp."

Thường lão đầu khen ngợi... "Vị sư phụ hỏa nhãn kim tỉnh kia dùng chu sa và máu bồ câu, hắn muốn ta xăm thêm vài nét chắc là cần màu đỏ thẫm độc môn của chúng ta."

Không hổ là Thường lão đầu, mặc dù Mộ Dung Thanh Thanh chỉ để lộ đường nét đại khái, nhưng hắn lập tức phân tích được ý đồ của thợ xăm kia.

"Thường sư phụ lợi hại!"

Mộ Dung Thanh Thanh gật đầu: "Lát nữa xin nhờ Thường sư phụ xăm thêm mấy nét."

"Được."

Nhìn Mộ Dung Thanh Thanh mặc lại áo khoác ngoài màu đỏ, giọng điệu của Thường lão đầu vô thức cung kính hơn nhiều. Đương nhiên hắn biết nữ nhân trước mặt là ai, đây chính là trợ thủ đắc lực của Tiểu Hồng Bào, diêm vương từng ăn bát cơm tội phạm, giết người không chớp mắt!

"Cô bé, vì sao ngươi sợ?”

Mộ Dung Thanh Thanh không quan tâm tới Thường lão đầu đi tìm thuốc màu, mà nhìn Chương Vịnh Từ và chậm rãi cất lời: "Ngươi từng nghe tên của ta à?"

"Không không."

Chương Vịnh Từ trả lời trúc trắc.

Nàng nói dối.

Nàng là cô bé tò mò, khi nghe Lâm Hiếu Sơn kể một số tin đồn giang hồ, gần như là nàng ôm thái độ hỏi gặng đến cùng.

Mà trong các tin đồn đó, Mộ Dung Thanh Thanh biệt danh Đấu Chiến Thắng Phật là nữ nên đã trở thành đối tượng mà nữ hài thích hỏi nhất. Vì vậy, khi nghe thấy cái tên Đấu Chiến Thắng Phật, biểu cảm của nữ hài mới kỳ lạ như vậy.

Mộ Dung Thanh Thanh đột nhiên xuất hiện không làm cho Chương Vịnh Từ thất vọng. Bất kể là phong thái tự tin mà nữ nhân lơ đãng thể hiện ra, hay là sự bá đạo trong cử chỉ hành động đều chạm vào tâm khảm của Chương Vịnh Từ, cuối cùng nàng cũng biết mình muốn trở thành một nữ nhân như thế nào.

"Nét mặt ngươi không lừa được người khác đâu cô bé ạ."

Mộ Dung Thanh Thanh đi ra đằng sau Chương Vịnh Từ, nhìn hình xăm trên lưng nữ hài, ánh mắt tràn đầy hồi ức: "Ngươi có biết không, sau lưng người tặng ta món quà sinh nhật đầu tiên cũng có hình xăm giống ngươi."

"Là ai?"

Chương Vịnh Từ bất chấp ngượng ngùng, quay đầu lại.

"Địa Tạng Vương, Địa Tạng Vương của Hải Đông Thanh."

Mộ Dung Thanh Thanh nhìn Chương Vịnh Từ, nói rất nghiêm túc: "Nghe nói ngươi còn làm thêm cho nhiều công ty tài vụ và lên kế hoạch nghiệp vụ? Ngươi rất giỏi kinh doanh hả?"

"Khá tốt."

Chương Vịnh Từ tỏ ra vô cùng khiêm tốn.

"Thế giới này có vách ngăn, ta nhắm tới hình xăm này của ngươi, sau này ngươi có hứng thú làm việc cho ta không? Ta có thể cho ngươi sân khấu đủ cao làm khởi điểm."

Mộ Dung Thanh Thanh mỉm cười.

"Ta không biết."

Chương Vịnh Từ thành thật trả lời, dù sao nàng biết rõ tương lai sư phụ mình sẽ trở thành kẻ địch của nữ nhân này, hiện giờ trong lòng nàng trào dâng tâm trạng bất an.

Người bên cạnh Tô Bình Nam rất lợi hại, nếu sư phụ tìm đến đối phương chưa chắc là chuyện tốt. "Hẹn gặp lại lần sau. Nói với Thường lão đầu là ta sẽ tìm hắn."

Dường như Mộ Dung Thanh Thanh đã quên Chương Vịnh Từ chưa trả lời câu hỏi kia, xoay người đi ra ngoài.

Chương Vịnh Từ ngây ra mấy phút, sau đó đứng cạnh cửa sổ nhìn nữ nhân áo đỏ như máu kia được mấy hán tử vây quanh đi lên một chiếc xe Mercedes màu đen, bấy giờ nàng mới thở phào.

Nữ nhân này vô cùng lợi hại.

Thậm chí nàng có thể cảm nhận được ánh mắt đối phương lướt tới lướt lui trên người mình.

"Vẫn bị mình lừa, rất tốt."

Nữ hài làm động tác đáng yêu. Lúc này Chương Vịnh Từ vẫn còn vẻ ngây ngô và khờ khạo của người bình thường.

Nàng không biết rằng sau khi Mộ Dung Thanh Thanh lên xe, câu nói đầu tiên là.

"Nữ hài kia có vấn đề."

"Thông tin vê nữ hài mà công ty thu thập được không chính xác, rõ ràng là ngón tay của nữ hài kia có dấu vết huấn luyện, hơn nữa cơ thể nàng rất nhạy cảm với kích thích. Ta có cảm giác nếu mình ra tay với nàng, nàng có thể phát hiện ra. Thiên phú này thật sự khiến ta kinh ngạc."

Ánh mắt Mộ Dung Thanh Thanh lạnh lùng: "Mà lúc lão đại nói chuyện với ta, rõ ràng là hắn không phát hiện ra điểm này, vì vậy phải báo cho Tô tổng."

"Ta hiểu rồi, vậy đề nghị của ngài là?"

Hán tử ngồi ở ghế phụ lấy điện thoại ra.

"Điều tra lại tất cả mọi chuyện liên quan đến nữ hài này." Mộ Dung Thanh Thanh trả lời.....

Văn Tiểu Địch đã đến Côn thành được gần mười ngày. Không có ai biết đoàn đội của nàng đang làm gì, bởi vì mọi công việc vẫn tiến hành theo kế hoạch mà giám đốc Trần vạch ra. Điểm khác biệt duy nhất là nữ nhân thuộc cấp cao của Cẩm Tú này không tiếp xúc với bất kỳ ai, cũng không lộ diện trong bất kỳ một bữa tiệc xã giao nào...

Màn đêm lại buông xuống.

Đêm Côn thành vắng lặng hơn Thiên Đô nhiều.

Không có nhiều biển hiệu màu mè, cũng không có phong cảnh đặc trưng của thành phố. So sánh hai nơi với nhau thì Côn thành giống cụ già tuổi xế chiều, dựa vào sự phát triển tài nguyên khoáng sản và xây dựng đô thị hóa, đã tụt hậu hơn Thiên Đô rất nhiều.
Bình Luận (0)
Comment