Chương 2817
Chương 2817Chương 2817
Cốc cốc.
Nhà của Tống Tường Quân là nhà số 14 phố Tam Thụy, quận La, Côn thành. Cửa phòng bị gõ nhẹ.
"Các ngươi là?"
Tống Tường Quân đeo kính gọng vàng, mặc quần jean đi ra mở cửa. Đập vào mắt hắn là một nữ nhân lạ mặt, đằng sau nàng là hai nam nhân vạm vỡ cao khoảng hai mét, tràn đầy cảm giác áp lực.
Nữ nhân rất đẹp.
Bộ đồ công sở màu đen và gương mặt xinh đẹp luôn phô bày sức hấp dẫn của Văn Tiểu Địch đang dần trưởng thành.
"Ta là Văn Tiểu Địch, người phụ trách khai phá bất động sản ở Côn thành của tập đoàn Cẩm Tú lần này. Ta đến tìm ngươi vì muốn tìm hiểu ý nghĩ chân thật nhất của ngươi, và xem chúng ta có thể đạt thành nhất trí trong vấn đề sếu đầu đỏ hay không.”
Thấy Tống Tường Quân lộ vẻ nghi hoặc, Văn Tiểu Địch lịch sự tự giới thiệu bản thân và mục đích mình tới đây.
"Chúng ta không có gì để nói. Kế hoạch các ngươi đưa ra sẽ sẽ ảnh hưởng đến vấn đề sinh sôi nảy nở của sếu đầu đỏ. Mấy tháng gần đây là thời kỳ sinh sản của chúng, nếu chúng bất ngờ bị đổi chỗ cư trú thì sếu đầu đỏ vốn khó sinh sản sẽ bỏ qua cơ hội gây giống đời tiếp theo vô cùng hiếm gặp lần này."
Tống Tường Quân là nhà bảo vệ môi trường bảo thủ và cuồng nhiệt, trên người lộ rõ vẻ hào hoa phong nhã. Lúc này nét mặt của nam nhân hơi vặn vẹo: "Sếu đầu đỏ động dục năm nay có tới bảy cặp, rất có thể sẽ sinh ra mấy chục con sếu đầu đỏ mới. Các ngươi có biết điều đó có ý nghĩa như thế nào với quần thể này không?" "Những thương nhân bị tiền che mờ mắt như các ngươi, trái đất không chỉ là trái đất của con người, mà còn là trái đất của tất cả sinh vật. Chúng có quyền sinh sản đời sau, chứ không phải bị những kẻ kiếm mấy đồng tiên dơ bẩn như các ngươi đuổi cùng giết tận."
Rầm!
Cửa đóng sầm lại...
Cốc cốc.
Văn Tiểu Địch không tức giận trước thái độ của Tống Tường Quân, trái lại nàng mỉm cười gõ cửa lần nữa.
Mấy ngày qua không phải nàng không làm gì cả.
Nàng không chỉ chỉnh hợp tài nguyên ở Côn thành của tập đoàn Cẩm Tú một lần nữa, mà còn điều tra tất cả các nhân vật mấu chốt thông qua mạng lưới quan hệ. Hiện tại nàng đã nắm rõ tường tận về nam nhân tên Tống Tường Quân này.
Vì vậy, nàng không hề kinh ngạc trước thái độ của đối phương.
"Các ngươi còn muốn làm gì! Đây là xã hội pháp trị, nếu như các ngươi không đi thì ta sẽ báo cảnh sát."
Không hổ là nam nhân đã lăn lộn rất lâu trong tổ chức bảo vệ động vật phương Tây, lời Tống Tường Quân nói ra có âm điệu của người phương Tây.
"Những lời ngươi nói chẳng qua là ý kiến của ngươi, còn chúng ta đã trưng cầu ý kiến của rất nhiều chuyên gia về vấn đề chuyện này có ảnh hưởng tới tỉ lệ sinh sản của sếu đầu đỏ hay không, vẫn chưa có kết luận."
Văn Tiểu Địch phớt lờ thái độ hằm hè của đối phương, chỉ mỉm cười nói ra tên của mấy chuyên gia khiến hắn sững sờ.
"Ta đến đây không phải để mua chuộc ngươi, mà chúng ta sẽ đưa ra một ý tưởng có thành ý nhất. Chúng ta sẽ điều động tất cả máy móc, giúp đỡ sếu đầu đỏ xây dựng một nơi cư trú giống hệt trong vòng hai ngày rưỡi. Hơn nữa, sau này chúng ta còn đầu tư một số tiền lớn để xây dựng một công viên sinh thái, lợi nhuận của công viên này trong tương lai sẽ dùng cho sự sinh tồn và phát triển của động vật được bảo vệ cấp một."
Nữ hài tiếp tục nói.
"Đánh rắm! Chuyện này tồn tại rất nhiều nguy hiểm, không có ai biết liệu sếu đầu đỏ có xảy ra vấn đề hay không, ta không đồng ý. Hơn nữa, chúng sống tự do, các ngươi xây công viên chó má gì đó cũng chỉ vì kiếm tiền mà thôi! Cút khỏi đây ngay lập tức!"
Tống Tường Quân lại từ chối lời đề nghị của Văn Tiểu Địch một lần nữa, thậm chí hắn còn lắc đầu, cất giọng khinh bỉ nói một tràng: "Ta biết tập đoàn Cẩm Tú, cũng đã nghe đồn về Tô Bình Nam. Mục tiêu sống duy nhất của lũ rệp chỉ sống trong bóng tối các ngươi là mấy đồng tiền dơ bẩn, đừng hòng mua chuộc ta."
Văn Tiểu Địch vẫn nở nụ cười nhẹ.
"Lần này ta tìm đoàn đội chuyên gia từ Thịnh Kinh đến đây vì sợ các ngươi làm bậy. Hơn nữa, lần này là công trình quy hoạch đô thị Côn thành, hiện tại truyền thông đang quan tâm, ta không tin các ngươi dám dùng đến mấy thủ đoạn bẩn thỉu."
Trong mắt Tống Tường Quân lóe lên tia sáng, nhất thời hắn cảm thấy mình vô cùng cao lớn, còn nữ nhân ăn mặc gọn gàng, gương mặt xinh đẹp này là thứ thấp kém dơ bẩn.
"Xem ra không thể bàn bạc?"
Văn Tiểu Địch bình tĩnh cất lời.
"CútI"
Tống Tường Quân hùng hổ nói.
"Mảnh đất kia là thôn Hà Gia, cũng là thôn hẻo lánh nhất, nghèo nhất Côn thành. Nếu chúng ta khai phá thành công thì mỗi người bọn hắn sẽ nhận được mấy chục nghìn, thậm chí mấy trăm nghìn tiên đền bù. Trong hơn mười năm tới, nam nữ già trẻ thôn Hà Gia có thể vào trung tâm kho bãi của Cẩm Tú làm việc kiếm tiền."
Vẻ mặt Văn Tiểu Địch bình tĩnh: "Ngươi đã từng nghĩ đến bọn hắn chưa?"
Tống Tường Quân cười gẵẳn.
"Hiện tại rất nhiều người không thể cho con mình đi học, có vài hộ gia đình ba mẹ đã ốm đau nhiều năm mà không có tiên chữa trị, đang chờ số tiên này cứu mạng. Bây giờ ngươi kiên quyết không nhượng bộ là muốn bọn hắn chết sao?"
Giọng điệu của Văn Tiểu Địch dần trở nên lạnh lùng, nàng nhìn thẳng vào mắt Tống Tường Quân: "Chỉ vì vấn đề tỉ lệ sinh sản không xác định của ngươi mà khiến những người này tiếp tục sống trong địa ngục?"
"Các ngươi Cẩm Tú kiếm tiên có thể nói là rừng vàng biển bạc. Các ngươi có khả năng giúp bọn hắn, vì sao nhất định phải lấy bọn hắn ra trao đổi?"
Nét mặt Tống Tường Quân vẫn thờ ơ: "Ngươi chỉ lấy cớ thôi."
"Thần cũng chỉ cứu rỗi tín đồ, huống chỉ là tập đoàn Cẩm Tú. Lúc chúng ta đương đầu với khó khăn, bọn hắn chỉ nằm trên giường oán trời trách đất. Trao đổi đồng giá mới là công bằng thật sự."
Cuối cùng Văn Tiểu Địch cũng hiểu người theo chủ nghĩa lý tưởng không nói lý.
Rầm!
Tống Tường Quân đóng cửa, Văn Tiểu Địch xoay người rời đi.
Hai bên đều hiểu không có khả năng nói chuyện tiếp.