Chương 2818
Chương 2818Chương 2818
Tống Tường Quân đi vào phòng làm việc, tiếp tục viết bản thảo về tập tính của một số loài sinh vật. Hắn biết nữ hài kia đại diện cho thiện ý cuối cùng của tập đoàn Cẩm Tú.
Sau khi thiện ý này bị từ chối, con rắn độc trong bóng tối ấy sẽ để lộ răng nanh của nó.
"Đây là xã hội pháp trị, độ chú ý lại cao như vậy, ta không tin các ngươi sẽ ngu xuẩn như thế..."
Tống Tường Quân đứng cạnh cửa sổ, yên tĩnh nhìn mấy chiếc xe Mercedes-Benz màu đen rời đi, cười rất tự tin. ...
"Ta sẽ thừa nhận sự ngây thơ và sai lâm của mình với boss."
Sau khi trở lại xe, nữ hài rất nghiêm túc nói với Đỗ Cửu vẫn luôn im lặng: "Làm việc theo phương án hai đi. Quả nhiên đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường."
"Trong dòng sông dài lịch sử, chỉ có kẻ thắng mới có thể viết nên tất cả."
Đỗ Cửu mỉm cười đáp: "Đây là câu cửa miệng của Tô tổng, ta tặng cho ngươi."
Văn Tiểu Địch gật đầu.
Tống Tường Quân đã xem nhẹ trình độ am hiểu bản tính con người của tập đoàn Cẩm Tú, hắn đã xem nhẹ phương thức đi săn của tập đoàn Cẩm Tú.
Đương nhiên hắn càng không biết mình có thể bình yên vô sự bao lâu nay không phải vì tập đoàn Cẩm Tú không làm gì được hắn, sự ngây thơ chưa bị mài mòn hoàn toàn trong tính cách của Văn Tiểu Địch mới là nguyên nhân chủ yết. ...
Sau khi về đến Côn thành, Tống Tường Quân đã bí mật đi gặp chủ nhiệm lớp cấp ba của mình là thầy Kỷ Tây. Kỷ Tây là người Tống Tường Quân vô cùng bội phục, rất nhiều quan điểm về lý giải cuộc sống của hắn chịu ảnh hưởng rất lớn từ người này.
Mặc dù Kỷ lão sư khá ngạc nhiên khi hắn ghé nhà, nhưng cũng không nhiều lời, vẫn phân tích cho hắn hai điều.
"Doanh nghiệp có danh tiếng nửa khen nửa chê như tập đoàn Cẩm Tú chỉ dùng được hai phương thức là dụ dỗ bằng lợi ích và đe dọa bằng bạo lực mà thôi. Chỉ cần truyên thông chú ý, ngươi sẽ luôn được đảm bảo an toàn."
"Tập đoàn Cẩm Tú không thể kéo dài thời gian thêm nữa, một khi bọn hắn sửa lại kế hoạch thi công, ngươi chính là người duy nhất ở Thiên Nam có thể thắng Tô Bình Nam một ván. Nghĩ mà xem, ngay cả tập đoàn Cẩm Tú của Tô Bình Nam cũng không nuốt được mảnh đất kia, thì sau này sếu đều đỏ sẽ vĩnh viễn sống vui vẻ trên mảnh đất đó, còn được chính quyền coi trọng. Thêm mấy chục năm nữa, mảnh đất đó có thể trở thành thiên đường của sếu đầu đỏ."
Đây là điều thứ hai Kỷ Tây phân tích cho hắn.
Tống Tường Quân rất tán thành phân tích của thây mình.
Nhưng hắn không biết là cùng lúc Văn Tiểu Địch rời đi, rất nhiêu chuyện bắt đầu chuyển động bánh răng vận mệnh.......
Bệnh viện số 2 Côn thành.
Trong văn phòng khoa Gan mật, một bác sĩ trung niên mỉm cười nói cho một ông lão mặt đây nếp nhăn một tin tức mà đối phương đã chờ đợi gần mười một tháng.
"Số ngươi may đấy, nguồn gan của bệnh nhân có tin tức rồi. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì tuần sau có thể làm thủ tục cấy ghép."
"Thật ư? Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ."
Ông lão co quắp ngồi trong văn phòng vui phát khóc. Đầu tiên hắn đứng dậy, muốn bắt tay để tỏ lòng cảm ơn, nhưng khi chìa tay ra lại phát hiện tay mình dính vết bẩn khi làm việc ở công trường cả ngày. Hắn rụt tay lại, cẩn thận lau tay vào vạt áo bốn năm lượt rồi mới dè dặt cầm lấy tay phải của bác sĩ, dùng cách thức chất phác nhất để bày tỏ lòng cảm ơn của mình.
"Chuyện này không liên quan gì đến ta, quyên tặng nội tạng phải xem vận may. Lần này vừa lúc đến lượt các ngươi, hơn nữa ý chí cầu sinh của bệnh nhân đã giúp hắn cố chống đỡ được lâu như vậy mới là điều quan trọng nhất."
Bác sĩ cảm nhận được hai tay đối phương đang run rẩy, không nhịn được nở nụ cười.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy ý nghĩa của bốn chữ nhân định thắng thiên trên người nam nhân này.
Thật ra nam nhân trông rất già nua này mới chỉ bốn mươi tuổi, nhưng đã bị cuộc sống tàn phá thành một ông già. Vì bệnh của thiếu niên mới mười tám tuổi kia, người trung niên tên Hà Quốc Quang này đã tốn rất nhiều công sức.
Chính vì hắn vất vả và nỗ lực như vậy nên mới có thể gánh được tiền thuốc men đắt đỏ cho con trai mình.
Đối với người bình thường mà nói, chi phí cần thiết cho việc điều trị đảm bảo tiết kiệm nhất cũng là một con số trên trời. Hai năm qua gần như Hà Quốc Quang đã bán sạch mọi thứ, cũng vay mượn tất cả các bạn bè thân thích mới chống đỡ được đến lúc ánh rạng đông xuất hiện.
"Ngươi cũng biết đấy, chi phí cấy ghép nội tạng không thấp."
Khó khăn lắm bác sĩ mới thoát được hai tay của Hà Quốc Quang, săn sóc rót cho đối phương một tách trà nóng rồi mới nói tiếp: "Mặc dù ta đã giúp ngươi xin miễn giảm một khoản phí nhất định, nhưng tiếp theo vẫn cần hơn bảy mươi nghìn."
Tuy nhiên, khác với dự đoán của bác sĩ, con số bảy mươi nghìn này không làm cho Hà Quốc Quang tỏ ra tuyệt vọng hay bất lực, mà vẻ mặt của hắn thoải mái như trút được gánh nặng. Dường như số tiền này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
"Đủ, chắc là đủ."
Hà Quốc Quang nhếch môi giải thích: "Năm nay thôn Hà Gia bọn ta rất may mắn, tập đoàn Cẩm Tú muốn khai phá gì đó nên trưng dụng đất ở thôn Hà Gia bọn ta. Đất của ta được đo đạc xong rồi, nói là có thể đền bù một trăm chín mươi nghìn."
Nhắc đến tập đoàn Cẩm Tú, trên gương mặt Hà Quốc Quang tràn đầy cảm kích.
"Ban đầu chính quyên chỉ trả cho chúng ta một trăm ba mươi nghìn tiền trưng dụng đất, nhưng tập đoàn Cẩm Tú nói là bọn ta không có tiền thì khó sống, chỉ cần phối hợp tốt, ký hợp đồng sớm thì có thể tăng 50%."
Có vẻ như đã nhìn thấy cuộc sống có hi vọng nên Hà Quốc Quang nói hơi nhiều: "Tập đoàn Cẩm Tú còn nói sẽ thuê người thôn ta làm việc, công việc không vất vả lắm. Khi nào A Khang khỏe lại có thể đi làm thuê, tiền lương ngang với Thiên Đô."