Chương 2822
Chương 2822Chương 2822
Tiệm bán đồ ăn sáng không xa.
Ba bát mì đầy ớt trông vô cùng hấp dẫn, Tống Tường Quân còn cố ý dặn chủ tiệm cắt cho Hà Quốc Quang thêm một phần thịt bò để tỏ lòng cảm ơn.
"Ngươi vẫn đang làm việc ở công trường à? Thế thì ăn nhiều chút, không thì cơ thể không chống đỡ được đâu."
Tống Tường Quân sợ Hà Quốc Quang ngại nên gắp hết thịt bò trong đĩa vào bát của đối phương.
"Ta đã tới bãi bùn thôn Hà Gia nhiều lần, nhưng không gặp được ngươi. Ta hỏi thăm người ta mới hay tin ngươi đã lên thành phố làm việc. Hiện tại Côn thành đang kiến thiết, chắc là kiếm tiền khá dễ."
"Tạm được."
Hà Quốc Quang nhìn thịt bò chất chồng trong bát, lòng lương thiện và nỗi sợ hãi khi lần đầu tiên giết người khiến hắn hơi do dự. Vì vậy, hắn nhìn Tống Tường Quân, đột nhiên đưa ra một lời thỉnh cầu to gan.
"Tống tiên sinh, ta đã cứu mạng ngươi. Ngươi có thể cho ta vay bảy mươi nghìn tệ không? Ta đảm bảo sau này sẽ trả lại hết cho ngươi không thiếu một đồng nào."
"Ngươi cần bảy mươi nghìn tệ làm gì?"
Tống Tường Quân kinh ngạc ra mặt: "Ngươi không thể dính vào mấy trò cờ bạc."
"Đó là cái động không đáy hại người đấy."
"Con trai ta bị bệnh, phải thay gan."
Hà Quốc Quang không kể lể nỗi khổ của mình, chỉ dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói ra mấy chữ.
"Ngươi nói là đến thôn Hà Gia tìm ta, có phải muốn ta trông coi sếu đầu đỏ ở bãi bùn giúp ngươi không? Ngươi không hỏi ta vì sao lại lên thành phố làm thuê à?”"
Hà Quốc Quang tiếp tục nói.
Bàn tay đang gắp mì của Tống Tường Quân khựng lại giữa không trung, mãi lâu sau hắn mới cười gượng đáp: "Lúc đó ta bận nhiều việc quá nên không hỏi cặn kẽ."
Hà Quốc Quang đã đoán đúng mục đích của hắn.
Trong suy nghĩ của Tống Tường Quân, không một ai quan trọng hơn sếu đầu đỏ. Lúc đó hắn rất sợ tập đoàn Cẩm Tú giở trò ở bãi bùn kia, cho nên chỉ vội vàng hỏi một câu rồi xoay người bỏ đi luôn, hoàn toàn không nghĩ tới đã xảy ra biến cố gì mà ân nhân của mình lại đột nhiên bỏ cày cấy.
"Ta có thể xoay sở cho ngươi ba nghìn tệ, không cần trả lại."
Tống Tường Quân đưa ra một con số, hắn xót xa tỏ lòng đồng cảm: "Nhưng mà ta có thể giúp ngươi nghĩ cách quyên góp ít tiền, hiện nay trong xã hội có rất nhiều mạnh thường quân."
Hắn còn chưa nói xong đã bị Hà Quốc Quang ngắt lời: "Ta nhớ là ngươi từng nói số tiền quyên góp cho động vật mỗi năm lên tới mấy trăm nghìn, ngươi chuyển cho †a trước đi, ta đang vội cứu người."
"Yên tâm đi, dù đập nồi bán sắt ta cũng không trả thiếu ngươi một đồng nào."
Giọng điệu của Hà Quốc Quang rất không khách sáo, khiến Tống Tường Quân hơi bất mãn. Nhưng nể tình cứu mạng năm xưa, hắn vẫn nghiêm túc giải thích: "Tiên nào việc ấy, số tiền đó thuộc quỹ chung của tổ chức chúng ta, không phải muốn dùng là dùng."
"Chẳng phải các ngươi là người tốt sao?"
Trình độ văn hóa của Hà Quốc Quang khiến hắn không tài nào hiểu được lời giải thích của Tống Tường Quân, hắn chỉ hỏi ra ý nghĩ chân thật nhất trong lòng: "Có phải trong mắt các ngươi, mạng người không bằng động vật không?”
"Lão Hài" Vẻ mặt Tống Tường Quân lạnh lùng: "Ngươi không hiểu thì đừng có nói linh tỉnh. Thế này nhé..." Nam nhân rút hết mấy trăm tệ tiên mặt trong ví ra, đặt trước mặt Hà Quốc Quang: "Tối nay ta sẽ đưa cho ngươi số tiền còn lại, giờ ta chỉ có bấy nhiêu thôi."
“Ta đã cứu mạng ngươi...'
"Ngươi đã cứu ta không phải là lý do ngươi có thể đưa ra yêu cầu vô lý. Quả nhiên là dân quê vô giáo dục!"
Tống Tường Quân đã thầm quyết định đến tối sẽ đưa cho đối phương thêm ba nghìn, sau này vĩnh viễn không quan tâm tới cái tên Hà Quốc Quang lòng tham không đáy này nữa. Thậm chí hắn bỗng cảm thấy ngồi cùng đối phương cũng buồn nôn.
"Ngươi cứ ăn từ từ, chúng ta đi trước."
Tống Tường Quân và phóng viên đi cùng lên tiếng tạm biệt, sau đó đứng dậy toan rời đi.
Khoảnh khắc hắn quay đi, hắn nhìn thấy mọi người lộ vẻ kinh hãi, thậm chí có mấy nữ nhân đang ăn sáng còn hét thất thanh!
Phập!
Chiếc rìu bổ củi tuy cán đã bị cưa ngắn, nhưng ở trong tay Hà Quốc Quang đã quen làm nông vẫn mang uy lực kinh người.
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, chiếc rìu lóe lên tia sáng sắc lạnh bổ mạnh vào cổ Tống Tường Quân, máu tươi tuôn ra như suối.
Thời gian như dừng lại.
Tiếng thét chói tai và âm thanh cơ thể ngã xuống đất khiến những người có mặt ở đây ngoảnh đầu đi. Nhưng dường như ai nấy đều bất động như bị cố định tại chỗ, cứ thế trơ mắt nhìn một nam nhân bị chặt đầu. Máu tươi nhuộm chiếc áo sơ mi màu xám của nam nhân trông có vẻ là nông dân kia thành màu đỏ. "Báo cảnh sát đi."
Hà Quốc Quang không trốn, mà ngồi xuống ăn ngấu nghiến bát mì kia.
"Đây là tiền mì. Ta muốn mạng của hắn, tất nhiên sẽ không ăn mì của hắn."
Hà Quốc Quang đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát. Sau khi ném tiền lẻ trong tay lên bàn, hắn châm một điếu thuốc lá, yên lặng bị cảnh sát bắt đi. Về sau người Côn thành bàn tán vê cảnh tượng này rất nhiêu năm. ...
Tạm thời gác chuyện này sang một bên.
Mười phút trước khi vụ án giết người tàn bạo này xảy ra, một ông cụ đến từ Thịnh Kinh gõ cửa phòng của vị chuyên gia kia.
"Lão Triệu?"
Chuyên gia vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, thậm chí còn cố ý làm động tác mời: "Sao ngươi lại đến đây? Có chuyện gì à?"
"Lão Vương, ngươi lớn tuổi như vậy rồi còn chạy tới thâm sơn cùng cốc làm gì. Lần này ta phải đi tổ chức hội thảo học thuật Tây Bắc, biết ngươi ở đây nên ghé thăm ngươi."
Lão Triệu còn mang theo quà, hiển nhiên đã có chuẩn bị.
"Ngươi biết Tiểu Tống nhỉ, chính là người trẻ tuổi đã cung cấp cho ta rất nhiều tài liệu đó."
Chuyên gia Vương không giấu giếm, vừa rót trà cho lão Triệu vừa giải thích: "Đàn sếu đầu đỏ mà hắn vẫn luôn quan sát, tức là đàn số A12 trong tài liệu, nơi cư trú của chúng đã xảy ra vấn đề."
Chuyên gia Vương đặt tài liệu trước mặt lão Triệu rồi mới nói tiếp: "Ngươi cũng biết là hiện giờ chính quyền các nơi đều đặt GDP lên đầu, rất nhiều di tích văn vật và động vật quý hiếm bị ảnh hưởng ở các mức độ khác nhau. Ta cũng được xem là người có tiếng trong giới học thuật Thịnh Kinh, đến đây để chống lưng cho con trẻ."