Chương 2821
Chương 2821Chương 2821
Hà Đại Xuân run rẩy chia cho mỗi người một điếu thuốc lá. Mọi người lắng lặng châm lửa, thoáng chốc trong căn nhà nhỏ mới nãy không khí còn trong lành giờ đã mù mịt khói thuốc, thậm chí không nhìn rõ biểu cảm của nhau.
Hết điếu này đến điếu khác, mọi người hút liên tục, như thể chỉ làm vậy mới có thể trấn áp ma quỷ đang điên cuồng gào thét trong lòng.
Thuốc lá là thuốc xịn, Hồng Tháp Sơn ba tệ rưỡi.
Gói thuốc này là một giám đốc của Cẩm Tú tặng cho Hà Đại Xuân, bình thường hắn tiếc không nỡ hút, nhưng lúc này hắn lại hào phóng lạ thường, chưa đầy mười mấy phút mà hộp thuốc lá lúc nấy còn đầy giờ đã trống không.
"Còn ai có thuốc lá không?"
Hà Đại Xuân bực bội vo tròn hộp thuốc lá Hồng Tháp Sơn màu trắng rồi ném xuống đất, tiếp tục cất lời.
"Thuốc không ngon."
Hà Lão Ba lấy gói thuốc lá của mình ra, bắt đầu chia một vòng.
"Giết người thôi mà."
Hút thuốc đến khi cổ nóng rực lên, Hà Quốc Quang hiền lành nhất là người đầu tiên không chịu nổi bầu không khí nặng nề này nữa. Hắn ném điếu thuốc lá trong miệng đi, ngồi bật dậy: "Chúng ta là thân thích, có gì mà không thể nói chứ."
Câu này đã hoàn toàn mở ra chiếc hộp Pandora.
Người đầu tiên tiếp lời là Hà lão cửu tiếng xấu nhất thôn: "Lục ca nói rất đúng, người dễ giết hơn heo, chỉ cần tìm chuẩn cơ hội thì chuyện dễ như trở bàn tay."
"Giết người phải đền mạng."
Hà Lão Ba nhát gan nhất, giọng nói hơi run rẩy: 'Không thoát được đâu." "Ta có thể làm."
Hà Quốc Quang lên tiếng. Hắn nhìn mọi người trong căn nhà: "Không có tiền đền bù trưng dụng đất thì con trai ta chết chắc, huống chỉ ta đã cứu mạng hắn, bây giờ trả hắn cho Diêm Vương cũng hợp lý."
"Nhưng mà..."
Ngay khi mọi người bộc lộ ánh mắt vui mừng, Hà Quốc Quang nói sang chuyện khác: "Ta chết rồi, con trai bệnh nặng lại còn chưa cưới vợ, hắn phải làm sao đây? Các ngươi phải gánh vác."
Mọi người hiểu Hà Quốc Quang có ý gì.
Nếu trưng dụng đất thuận lợi, thì tất cả những người có mặt ở đây đều nhận được một khoản kếch xù, vì vậy ai cũng có tiên. Hiển nhiên Hà Quốc Quang đã quyết định lấy mạng đổi mạng muốn đổi lấy số tiền đủ cho con trai mình trang trải cuộc sống.
"Ngươi muốn gì? Đây là chuyện của cả thôn chúng ta."
Hà Đại Xuân ngẫm nghĩ, sau đó thay mặt mọi người đưa ra lời hứa: "Chúng ta nhất định thỏa mãn."
"Căn nhà lớn ba gian, một chiếc xe máy và hai trăm nghìn tệ. Còn nữa, sau này phải tìm cho vợ và con trai của ta một công việc ở trung tâm kho bãi của Cẩm Tú."
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Hà Quốc Quang đưa ra điều kiện kinh người: "Nhưng ta đảm bảo khi bị bắt sẽ không nói gì hết, tuyệt đối không khai ra các ngươi."
"Ngươi thề độc đi."
Thời này người nông thôn vẫn khá coi trọng lời thề, cũng ngu dốt lạc hậu đến mức người đời sau khó mà tưởng tượng được. Vì thế, đề nghị thê độc này nhận được sự nhất trí tán thành của tất cả những người ở đây.
Hà Quốc Quang nghiêm túc thề độc. "Tìm kế toán Tiểu Xảo đến đây. Ta và Lão Ba có nhiều đất trưng dụng nhất, hai trăm nghìn chúng ta bỏ ra một nửa, còn lại thì mọi người trong thôn chia đều."
Hà Đại Xuân nhìn Hà lão cửu, đối phương lập tức chạy ra ngoài.
Không lâu sau, Hà Xảo đã làm kế toán trong thôn hơn hai mươi năm đi đến. Hiển nhiên nữ nhân đã biết đầu đuôi mọi chuyện, nhưng trên mặt nàng không có biểu cảm sợ hãi khi vi phạm pháp luật, trái lại nàng còn kích động ôm chầm lấy Hà Quốc Quang.
"Lão thất, ngươi có khí phách hơn chồng ta."
Nữ nhân khen ngợi thật lòng: "Yên tâm đi, ta đảm bảo không ai có thể bớt xén một đồng nào của chị dâu và cháu trai, nếu không ngày nào ta cũng đến nhà bọn họ làm ầm lên."
Nàng nói ra câu này, chút cảm xúc lo lắng cuối cùng trên gương mặt Hà Quốc Quang liền biến mất. Hà Xảo là người đanh đá nhất thôn Hà Gia, nhưng nữ nhân luôn nói được làm được, làm việc rất công bằng, vì vậy không ai dám thách thức nữ nhân này. Đây cũng là lý do vì sao nàng có thể quản lý tài vụ của thôn nghèo này suốt hai mươi năm.
"Viết giấy cam đoan đi, các ngươi in dấu tay."
Hà Quốc Quang đưa ra yêu cầu cuối cùng, mọi người đồng ý.
Lúc này trời đã sáng rõ.
Tiếng chim hót, tiếng chó sủa, tiếng người dân ra đồng làm việc chào hỏi nhau vang vọng khắp thôn. Không ai ngờ được bản thỏa thuận hoang đường sau này được ghi vào lịch sử ngành luật Hạ quốc đã ra đời vào lúc này.
"Lục thúc, phải nhanh."
Sau khi đưa giấy cam đoan đã in dấu tay cho Hà Xảo giữ, Hà Đại Xuân thấp giọng nói: "Tập đoàn Cẩm Tú nói là không thể kéo dài thời gian thêm nữa, nếu giết chậm thì e là ngươi sẽ tốn công vô ích." "Ta biết."
Ánh mắt Hà Quốc Quang khôi phục vẻ chất phác. ...
Tống Tường Quân cũng ngủ không ngon giấc.
Hắn không phải người thôn Hà Gia chẳng biết gì, trái lại hắn đã tiếp xúc với các tư tưởng phương Tây, biết rõ một doanh nghiệp lớn mạnh như tập đoàn Cẩm Tú có địa vị trong xã hội và giới chính trị.
Nhất là tin đồn liên quan đến ba chữ Tô Bình Nam càng khiến hắn bất an.
Sinh mạng rất yếu ớt, chỉ một sự cố ngoài ý muốn cũng sẽ mất đi tất cả.
Do đó, để đảm bảo an toàn cho bản thân, hắn cố ý mời một phóng viên truyền thông đi ăn sáng cùng mình, hơn nữa còn đợi đối phương đến mới ung dung đi ra ngoài. Có lẽ hắn cho rằng tập đoàn Cẩm Tú sẽ không làm chuyện gì quá đáng trước mặt truyền thông.
Khi Tống Tường Quân nói nói cười cười với phóng viên đi ra khu chung cư, hắn trông thấy Hà Quốc Quang ngồi hút thuốc lá trước cổng, điều này khiến hắn vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ.
Dù sao không có nam nhân thật thà chất phác này thì hiện tại Tống Tường Quân hắn đã trở thành bộ xương khô chôn dưới bãi bùn kia của thôn Hà Gia rồi.
"Lão Hà, sao ngươi lại đến đây?"
Tống Tường Quân niềm nở: "Đã ăn sáng chưa? Ăn cùng ta nhé!"
"Chưa."
Phần hông của Hà Quốc Quang căng phồng, rõ ràng là giắt vật cứng, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời câu hỏi của Tống Tường Quân.
"Đi cùng nào.”
Tống Tường Quân nhiệt tình khoác vai Hà Quốc Quang. Mặc dù hắn nhận thấy cơ thể đối phương hơi cứng đờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, mà kể cho phóng viên nghe chỉ tiết quá trình năm xưa mình được Hà Quốc Quang cứu mạng.