Chương 2820
Chương 2820Chương 2820
"Không có biện pháp nào khác sao?”
Hà Quốc Quang run rẩy nói, ánh mắt tĩnh mịch như chết.
"Không có."
Đại Xuân Tử vẫn luôn phụ trách việc tiếp xúc với phía Cẩm Tú là người biết nhiều tình hình nhất. Hắn thở dài, nói: "Lần này tập đoàn Cẩm Tú tổn thất lớn, không chỉ không còn ưu thế địa lý, mà còn phải đầu tư thêm mấy trăm triệu. Bọn hắn cũng không muốn, nhưng cũng chẳng có cách nào."
Hà Quốc Quang không quan tâm tập đoàn Cẩm Tú phải tốn thêm mấy trăm triệu hay là mấy tỷ, hắn chỉ biết là kế hoạch tốt đẹp trong đầu hắn đã tiêu tan.
"Biết vậy thì mấy năm trước nên đánh chết mấy động vật được bảo vệ gì đó, còn có thể ăn chút thịt."
Người thôn Hà Gia đã khổ quen rồi, bọn hắn không có khái niệm bảo vệ môi trường. Một thanh niên trong thôn tên là Hà Gia Viên căm hận nói.
"Tất cả là tại Hà thất thúc, lúc đó hắn khăng khăng nói là ăn chúng nó sẽ bị phạt tù nhiêu năm."
Hà thất thúc mà thanh niên này nhắc đến là nhân vật lớn duy nhất trong thôn hưởng lương nhà nước, hiện đang làm tiểu đội trưởng trong đồn cảnh sát vùng ngoại thành phía Bắc.
Cũng do Hà thất thúc ngăn cản nên những năm qua đám sếu đầu đỏ đó mới có thể phát triển mạnh như vậy. Nếu không, trong tình huống mười mấy năm trước người thôn Hà Gia đói lả, đừng nói là sếu đầu đỏ, ngay cả gấu trúc bọn hắn cũng dám cầm xẻng đánh chết, ăn no rồi tính đến hậu quả.
"Đừng nói lời vô dụng."
Hà lão cửu xưa nay có tiếng xấu trong thôn bỗng nhiên đè thấp giọng nói. "Ngươi nói xem bây giờ chúng ta giết chết chúng nó, liệu tập đoàn Cẩm Tú có chịu trưng dụng đất tiếp không?"
Câu này vừa được thốt ra, mắt ai nấy đều sáng ngời.
"Làm sao được?”
Đại Xuân Tử hung hăng trừng Hà lão cửu: "Bây giờ ngày nào thất thúc cũng trông chừng ở đó, còn có không ít truyền thông và nhà bảo vệ môi trường chó má gì đó chầu chực ở đó."
"Chẳng phải tập đoàn Cẩm Tú là doanh nghiệp lớn nhất Thiên Nam chúng ta sao? Tô Bình Nam vô cùng lợi hại, bọn hắn cũng bó tay hết cách sao?"
Hà lão cửu đi làm thuê trong thành phố, từng nghe ba chữ Tiểu Hồng Bào. Hắn đã nghe một số lời đồn về tác phong làm việc của tập đoàn Cẩm Tú, lúc này không nhịn được lên tiếng.
Cũng không biết vô tình hay là cố ý, Đại Xuân Tử liếc nhìn Hà lão cửu rồi nhỏ giọng nói: "Sao lại không làm gì. Nghe nói ông chủ Tô Bình Nam của tập đoàn Cẩm Tú đã đích thân tới Côn thành, chỉ riêng tiền mời chủ tịch thành phố chúng ta ăn cơm uống rượu đã tốn mấy triệu, còn tặng nữ nhân, vàng bạc."
"Vậy mà cũng không được à?”
Những người có mặt ở đây đều vểnh tai lắng nghe, trong mắt dần ánh lên hi vọng.
Cái mông quyết định cái đầu.
Bình thường người thôn Hà Gia ghét nhất lũ tham quan, bây giờ lại vô cùng hi vọng chủ tịch Côn thành sẽ bị tiền bạc và mỹ nữ của tập đoàn Cẩm Tú mua chuộc, cho phép tập đoàn Cẩm Tú trưng thu những mảnh đất kia.
"Ai có thể cưỡng lại cám dỗ này chứ, các ngươi nói xem có đúng không?"
Đại Xuân Tử hừ mũi: "Các ngươi không biết đâu, có một kẻ đáng ghét nhất tên là Tống Tường Quân. Hắn chính là kẻ đã mời phóng viên tới, còn tìm đến mấy chuyên gia Thịnh Kinh."
"Chủ tịch thành phố cũng sợ người ta biết chuyện, sự việc cứ thế thất bại."
Nói xong Đại Xuân Tử bổ sung thêm một câu: "Kẻ này chính là tên điên được lục thúc cứu lên từ trong bãi bùn vào mấy năm trước. Nếu biết hắn khốn nạn như vậy, thì lục thúc không nên cứu hắn, mặc cho hắn chết đuối trong bãi bùn đi, thế thì bây giờ chúng ta có thể ký tên nhận tiền rồi."
Hà Quốc Quang sững sờ.
Chuyện trên đời trùng hợp như thế đấy.
Đúng là tám năm trước, hắn đã cứu một người trẻ tuổi mang theo máy ảnh ở bãi bùn. Chắc là lúc đó người trẻ tuổi bị viêm dạ dày cấp tính, đau đến nỗi lăn lộn trên đất, kết quả là bất cẩn rơi xuống hố sâu trong bãi bùn.
Nếu không phải hắn đúng lúc đi ngang qua, thì người trẻ tuổi kia chết chắc.
Hắn vẫn còn nhớ lúc đó mình còn hỏi tại sao người trẻ tuổi kia lại chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này, đối phương cười hì hì nói với hắn là ở đây có động vật quý hiếm cấp quốc gia, ghi lại thói quen của tất cả các loài động vật là mơ ước lớn nhất của mình.
"HừiI”
Hà Quốc Quang vô cùng hối hận, hung hăng nhổ nước bọt.
Sau khi hắn cứu người trẻ tuổi kia, đối phương còn cố ý đến cảm ơn, để lại hai trăm tệ và mấy hộp sữa yến mạch. Lúc đó hắn còn từ chối rất lâu mới ngượng ngùng nhận lấy.
Bây giờ nhớ lại, Hà Quốc Quang chỉ muốn đạp cho mình một phát.
"Hắn lợi hại như vậy sao?"
Thầy thuốc Hà Lão Ba hơi nghi ngờ. Trong ấn tượng của hắn, người trẻ tuổi suýt chết bệnh nơi hoang dã kia chẳng giống nhân vật lớn gì cả. "Hắn là gậy thóc cứt, một nồi canh có phân chuột đâu thể ăn đúng không?"
Tuy Đại Xuân Tử không rõ quá trình cụ thể các nhà bảo vệ động vật, ủy ban và tập đoàn Cẩm Tú đánh cờ, nhưng không cản trở hắn đưa ra lời giải thích thông tục dựa theo cách hiểu của mình.
Bầu không khí trong nhà lại rơi vào yên tĩnh.
Nét mặt mọi người đều tức giận và dữ tợn. Dù sao bọn hắn đã nghèo lâu như vậy, đột nhiên một cơ hội lớn bày ngay trước mắt nhưng sau đó lại vuột mất, cảm giác mất mát đủ khiến người ta điên cuồng.
"Nếu hắn chết thì sao?"
Không biết ai thì thâm trong không gian tĩnh lặng.
"Hắn chết tất nhiên dễ giải quyết. Vấn đề là hắn không chết, đâu có tài xế nào mù mắt lái xe đâm chết hắn."
Đại Xuân Tử đang định ra ngoài hút thuốc, tức giận đáp.
Sau đó hắn mới nhận ra mình vừa nói gì, thình lình quay đầu lại, thấy mọi người đều cúi gằm. Nhất thời hắn khó mà phân biệt được rốt cuộc ai là người vừa lên tiếng.
Trong phòng lại yên tĩnh như chết.