Chương 2830
Chương 2830Chương 2830
"Ta đã sai người đi nghe ngóng. Ngay sau khi chúng ta rời đi được mười phút, người của ban Giám sát đã tới nhà ông chủ Ninh, rõ ràng là tìm chị dâu phối hợp điều tra. Nói không chừng còn có người canh chừng trong nhà."
Mạng lưới quan hệ xã hội của Tiểu Liên rất rộng, hiện tại hắn là người nắm bắt tin tức nhanh nhạy nhất.
"Phải quay lại đó, cho dù nguy hiểm lớn đến mấy cũng phải quay lại."
Thấy mọi người lộ vẻ sợ hãi, lần đầu tiên Lý Quang có cảm giác. Hắn không biết vì sao thường ngày những người này có thể lăn lộn tốt hơn mình nhiều như vậy.
Không có ai lên tiếng.
"Chị dâu, có phải cái ngăn kia được xây rất bí mật không?"
Lý Quang đưa một tờ khăn giấy cho Ninh phu nhân vẫn đang khóc lóc không ngừng, cố né tâm trạng bực bội hỏi vị trí cụ thể và mật mã, sau đó không quan tâm tới tị hiềm mà kéo nữ nhân đến một góc.
"Chị dâu, bây giờ ngươi trở về cùng lắm cũng chỉ bị đưa đi phối hợp điều tra thôi. Trước khi ông chủ Ninh khai nhận, chắc hẳn bọn họ không thể xin lệnh khám xét. Nói cách khác, chúng ta vẫn còn cơ hội."
"Cơ hội gì?"
Ninh phu nhân nhìn Tiểu Lý, ngây ngốc hỏi.
Lý Quang suýt hộc máu, hít sâu một hơi: "Giờ ngươi giao chìa khóa cho ta, sau đó ngồi xe Tiểu Liên trở về. Nếu ngươi bị đưa đi, thì bất kể đối phương giở thủ đoạn gì cũng đừng nói gì hết."
"Cố chống đỡ đến sáng mai. Tối nay ta sẽ nghĩ cách lẻn vào nhà lấy cuốn sổ kia." "Trong két có sáu mươi hai cây vàng và hơn trăm nghìn tiền mặt, ngươi có thể lấy ra, dù sao làm việc cũng cần rất nhiều tiền. Đôi khi có đủ tiền thì sẽ có thể diện."
Ninh phu nhân không quá ngu ngốc, cuối cùng nàng cũng hiểu ý của Lý Quang, rất hào phóng giao quyên chỉ phối tiền bạc cho Lý Quang.
"Viết giấy cho ta, nói rõ là ta nhận ủy thác của ngươi lấy những thứ đó."
Lý Quang đã hoàn toàn thất vọng với mấy kẻ vô dụng này, vì vậy hắn quyết định để lại đường lui cho mình. Lúc này hắn không biết rằng chính hành động này đã giúp hắn hoàn toàn thay đổi cuộc đời.
Hiện tại mọi người đều tâm phục khẩu phục Lý Quang.
Do đó, cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc đã xảy ra.
Không chỉ Ninh phu nhân ký tên lên giấy ủy thác, mà mấy thuộc hạ của ông chủ Ninh cũng ký tên mình dưới sự thuyết phục của Lý Quang. ...
Mà diễn biến tiếp theo giống hệt dự tính của Lý Quang.
Hắn núp ở một góc chung cư, tận mắt nhìn thấy Ninh phu nhân vừa đi vào khu chung cư đã bị mấy nhân viên mặc đồng phục chặn lại. Ninh phu nhân cũng làm theo lời dặn của hắn, ra vẻ phản kháng một chút rồi theo bọn họ lên xe.
Nhưng sự chú ý của Lý Quang không đặt trên người Ninh phu nhân.
Mà đặt vào Tiểu Liên.
Tiểu Liên cũng là thân tín của ông chủ Ninh, vị trí tương đương hắn. Nếu lần này ông chủ Ninh gặp phải chuyện lớn, thì e là Tiểu Liên cũng sẽ bị theo dõi.
Nhưng biểu hiện của cảnh sát khiến hắn thở phào.
Bởi vì những người đó chỉ hỏi Tiểu Liên vài câu rồi thả luôn, rõ ràng là thế lực sau lưng Trương Ba không có bản lĩnh đâm một kích trí mạng. Trong mắt Lý Quang lại nhen nhóm hi vọng.
Sau khi làm bộ đi dạo để quan sát kỹ lưỡng hoàn cảnh của khu chung cư, Lý Quang mới biến mất trong đám đông. Nhưng hắn không biết là vẫn luôn có một đôi mắt theo dõi mọi hành vi cử chỉ của hắn, thậm chí sau khi hắn lên xe buýt, đối phương còn đổi một người khác bám theo.
Hiển nhiên người đứng sau đôi mắt này biết rõ Lý Quang là quân cờ vô cùng quan trọng trong ván cờ này. ...
Kỷ Tây vừa mới hết tiết, tâm trạng vui vẻ hiếm thấy.
Hôm nay trong số các bài văn nộp lên lại có một học sinh dùng cổ văn viết một chương hồi Tiểu Kiều Truyện trong Tam Quốc. Tuy lối viết còn non tay, nhưng trong bài có rất nhiều câu từ bộc lộ thiên phú văn chương.
Kỷ Tây rất vui mừng.
Hắn chưa bao giờ quên mình là một thầy giáo. Hắn trồng người nhiều năm như vậy, bởi vì một mình một lối đi riêng nên luôn bị đồng nghiệp xa lánh, hắn vẫn chưa dạy ra được một học sinh nào khiến mình hài lòng.
Hôm nay, sau khi phát hiện ra bài văn này, thậm chí Kỷ Tây đã bảo vợ mình lập tức mang bản sao của mấy cuốn sách hiếm trong phòng sách đến trường học. Sau đó, mặc dù vẫn đang trong giờ học, nhưng hắn rất trịnh trọng gọi học sinh tên Trịnh Thụ Mỹ đến văn phòng.
"Làm giáo viên không phải dạy ngươi thi cử thế nào, mà là truyền dạy tri thức, định hướng nghề nghiệp, giải đáp thắc mắc."
Sau khi đưa bản sao của cuốn sách mình tâm đắc cho đối phương, Kỷ Tây cười rất vui vẻ: "Người ta nói giáo viên thời nay không dạy học sinh làm người mà dạy học sinh kiếm tiền, ta không tán thành câu này."
"Bởi vì ta vẫn luôn dạy các ngươi đối mặt với cuộc sống như thế nào. Có thể nói những ghi chú trong mấy cuốn sách này là ta tiện tay viết ra, nếu ngươi có hứng thú thì đọc thêm nhé.”
Trịnh Thụ Mỹ chân thành cảm ơn. Nàng là học sinh chuyển trường đang học lớp mười một, bởi vì thân phận của mẹ thuộc tầng lớp dưới cửu lưu nên nàng vô cùng tự ti, vì vậy mới chuyển trường. Mà trong ngôi trường này, mỗi lời nói hành động thường ngày của Kỷ Tây đều mang lại cho nàng cảm xúc sâu sắc.
Có thể nói bài văn kia là kết quả học tập dựa trên sự dạy dỗ của Kỷ Tây.
"Tương lai có cơ hội thì ngươi nên báo danh vào chuyên ngành Sử học. Hiện nay chuyên ngành này cạnh tranh không quá kịch liệt, phù hợp với tính cách lạnh nhạt của ngươi. Với tài văn chương của ngươi, tương lai đầy triển vọng."
Xét từ phán đoán của mình và tính cách của đối phương, Kỷ Tây đưa ra ý kiến rất chân thành và đúng trọng tâm.
"Lão sư, ngươi sắp về hưu rồi sao?"
Đứa trẻ có thể viết ra một bài văn như vậy chưa chắc có tính cách đơn thuần, nhưng chắc chắn có nội tâm nhạy cảm. Trịnh Thụ Mỹ tò mò nói: "Sao ta cảm thấy có mùi ly biệt."
"Có lẽ ta không thể dạy tiếp nữa."
"Sau này hãy chăm chỉ học tập. Về cuộc đời của ngươi, ta chỉ có thể tặng ngươi hai chữ: kiên định."
Sau khi tiễn học sinh rời đi, Kỷ Tây không nói gì thêm, chỉ im lặng châm thuốc lá, nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ.