Chương 2831
Chương 2831Chương 2831
Ninh Hiểu Chí bị điều tra.
Phán đoán của đám Bạch Vạn Sơn là tranh đấu nội bộ, Trương Ba rơi vào bước đường cùng bèn đánh trả mà thôi, chỉ cần dùng tiền là có thể vượt qua cửa ải này. Thậm chí Bạch Vạn Sơn đã bắt đầu tích cực chạy vạy quan hệ, muốn bắt Trương Ba.
Kỷ Tây không khuyên can.
Hắn không thể nào hiểu được mạch não của kẻ ngu. Chuyện trùng hợp như vậy xảy ra ở trên người Trương Ba không có chút căn cơ nào, nếu nói không có âm mưu thì Kỷ Tây thà tin mặt trời mọc đằng tây còn hơn.
Nhân vật nhỏ mở màn, sau đó nhân vật then chốt mượn thế giết người.
Đây là thủ đoạn tiêu chuẩn của Tiểu Hồng Bào, chẳng qua không có ai biết mà thôi.
Nếu Tiểu Hồng Bào ra tay với ngành mỏ Côn thành, thì tập đoàn Bạch Thị nhất định sẽ rơi vào nguy hiểm, mà hắn cũng nhất định sẽ lọt vào tâm mắt của tập đoàn Cẩm Tú.
Kết quả sẽ ra sao?
Nét mặt Kỷ Tây hiu quạnh. Mà lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
"Ta là Văn Tiểu Địch tập đoàn Cẩm Tú. Xin hỏi Kỷ lão sư có ở đây không?"
Cửa mở ra, một nữ hài tóc dài xõa vai, mặc bộ đồ công sở màu hồng rất hiếm thấy ở Côn thành, chậm rãi bước vào văn phòng chỉ có một mình Kỷ Tây.
"Đến rồi à?"
Kỷ Tây khẽ mỉm cười với nữ hài.
"Đến rồi." Văn Tiểu Địch gật đầu, cười nhẹ...
"Ta từng nghĩ sẽ có người đêm khuya gõ cửa nhà ta, cũng từng nghĩ mình sẽ vô tình gặp tai nạn xe khi đang đi trên đường, thậm chí ta còn nghĩ tới hỏa hoạn."
Kỷ Tây đứng dậy: "Nhưng ta chưa từng nghĩ đến khả năng các ngươi tới trường tìm ta, hơn nữa còn là thư ký Văn đích thân đến gặp."
"Xem ra ngươi đã hiểu lầm Cẩm Tú. Chúng ta chỉ có ham muốn khống chế mạnh hơn các doanh nghiệp dân doanh khác mà thôi, không phải trộm cướp giết người cướp của."
Văn Tiểu Địch mỉm cười đáp lời.
“Ta không thích rượu, nhưng ta thích trà.'
Kỷ Tây đi tới cạnh tủ lấy ra một bình thủy tinh: "An Huy Thái Bình chính tông giá hơn ba nghìn tệ, chắc là có thể lọt vào mắt thư ký Văn."
"Ngươi biết ta muốn nói chuyện với ngươi à?"
Văn Tiểu Địch nhìn Kỷ Tây bận rộn pha trà, mỉm cười hỏi.
"Ngươi đến gặp ta đã nói lên tất cả."
Kỷ Tây bình tĩnh cất lời: Mà ta muốn tranh thủ cơ hội sống trong lần gặp này. Nói thật lòng, nếu không phải ta quá hiểu tập đoàn Cẩm Tú, thì thật sự rất khó tưởng tượng một tài phiệt lại có thể phát triển đến mức độ này."
"Chắc hẳn hiện tại tập đoàn Cẩm Tú đã có rất nhiều địa bàn ở nước ngoài nhỉ? Hơn nữa, ta thấy các ngươi giống một vương quốc nhỏ có tài chính độc lập và hệ thống bạo lực riêng hơn."
Văn Tiểu Địch nhìn ra Kỷ Tây có rất nhiều lời muốn nói. Nàng chỉ im lặng, ra hiệu cho đối phương nói tiếp.
"Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, nhất là phương thức phát triển này của các ngươi." "Ta tò mò các ngươi sẽ kết thúc như thế nào?"
Kỷ Tây hỏi ra điều mình nghi vấn nhất.
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn
"Một con thuyền chạy về hướng nào phụ thuộc vào quyết định của người cầm lái."
Văn Tiểu Địch đón lấy tách trà mà đối phương đưa ra, đồng thời nói ra đáp án trong lòng.
Có thể nhìn ra Văn Tiểu Địch nói thật, Kỷ Tây đổi chủ đề.
"Làm thế nào ta mới được sống tiếp?"
Kỷ Tây lấy ra một điếu thuốc lá, nhìn Văn Tiểu Địch với ánh mắt hỏi ý: "Ngươi ở đây, ta hút thuốc được chứ?"
"Tất nhiên là được, đa số cấp cao của Cẩm Tú toàn người nghiện thuốc. Huống chi trước giờ Tô tổng không cho rằng nhân viên Cẩm Tú phải thượng đẳng, ra vẻ xã hội thượng lưu."
Thậm chí Văn Tiểu Địch còn đưa cho Kỷ Tây chiếc bật lửa của mình.
"Chiếc bật lửa này chỉ từng châm thuốc cho Tô tổng thôi đấy, ngươi thử xem dùng có tốt không."
Mặc dù Kỷ Tây vẫn luôn cho rằng từ lâu mình không còn quan tâm hơn thua, nhưng khi nhận lấy chiếc bật lửa kim loại nặng tay kia, hắn có cảm giác vinh quang lạ lùng.
Bấy giờ hắn mới chợt phát hiện ra có lẽ mình đã nghiên cứu Tô Bình Nam tập đoàn Cẩm Tú quá nhiều, vậy mà lại sinh lòng sùng bái Tô Bình Nam - một thanh niên chưa từng gặp mặt.
Điều này làm cho hắn nổi gai ốc.
Bởi vì đến cả một người có tính cách như hắn cũng vậy, thì có thể tưởng tượng được các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Cẩm Tú sùng bái người này mù quáng cỡ nào. Với sự sùng bái mù quáng ấy, tập đoàn Cẩm Tú sở hữu sức mạnh đoàn kết đáng sợ nhường nào.
CạchI
Âm thanh kim loại va chạm khi bật lửa vang lên, mùi thuốc lá lan tỏa trong văn phòng.
Ngoài cửa sổ gió thổi hiu hiu, cành liễu đong đưa vui vẻ.
Trong phòng nữ nhân uống trà, người già hút thuốc.
"Làm thế nào ta mới được sống tiếp?"
Sau khi hút hết một điếu thuốc, Kỷ Tây nhìn Văn Tiểu Địch, hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Ngươi đến gặp ta là vì cần ta cung cấp nhược điểm của tập đoàn Bạch Thị, hay là chuyện mờ ám giữa hắn và hệ thống ngành mỏ Côn thành?"
"Đầu không phải."
Văn Tiểu Địch vuốt ve chiếc bật lửa trong tay: "Những thứ đó không thể cứu mạng ngươi."
"Nguyên nhân thật sự khiến ta đến gặp ngươi là mấy thứ này."
Nữ hài búng ngón tay về phía cửa.
Một nam nhân xuất hiện trước mặt Kỷ Tây. Hắn khoảng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn khiến người ta líu lưỡi, làn da ngăm đen, đường nét gương mặt thô kệch rắn rỏi, xương gò má cao, ria mép cạo sạch sẽ, cằm lún phún râu.
Mặc dù chưa gặp Đỗ Cửu bao giờ, nhưng Kỷ Tây biết ngay đối phương là ai.
Đỗ Cửu xách cặp táp da màu đen, im lặng mở ra trước mặt Kỷ Tây, sau đó đặt tất cả những thứ hắn đã viết cả đời đến trước mặt hắn, bao gồm cả các bản nháp chưa công bố.
"Trong mắt người khác, những bài viết này toàn là nói nhảm." Văn Tiểu Địch cung kính nói: 'Nhưng trong mắt ta, chúng là minh châu bị phủ bụi. Rõ ràng là hiện tại có rất nhiều chuyện bắt đầu tiến triển theo suy đoán của ngươi. Những thứ này vừa vặn là thứ khan hiếm nhất ở Cẩm Tú."
“Tiên sinh đại tài.”
Nữ hài đưa ra lời đánh giá của mình.