"Bạn học, tại sao ngươi lại uống rượu? Có cần ta giúp đỡ gì không?"
Ninh Khả khẽ mỉm cười bước tới, cố gắng làm cho bầu không khí thật nghiêm túc. Dù sao đây cũng là trường học, nếu tỉnh táo lại thì nam nhân này sẽ không làm chuyện gì quá đáng.
"Ngồi đi!"
Giọng điệu hờ hững xen lẫn bá đạo của Tô Bình Nam khiến Ninh Khả ngoan ngoãn ngồi xuống, chỉ có điều hai người cách nhau chừng một mét.
"Ngươi nói xem trong tình huống nào thì một nữ nhân sẽ giúp đỡ một nam nhân mới gặp một lần? Hơn nữa nàng chẳng nhận được bất kì lợi ích gì, ít nhất là không nhận được lợi lộc gì từ nam nhân đó."
Tô Bình Nam hỏi ra vấn đề làm hắn hoang mang suốt một buổi tối.
Ninh Khả trợn tròn mắt sững sờ. Cái gì mà nam nhân nữ nhân, nàng chẳng hiểu gì cả.
Lúc nói chuyện Tô Bình Nam đã thu lại dáng vẻ hung ác, trông cực kỳ dịu dàng. Hắn ngồi sát lại, Ninh Khả thấy ánh mắt hắn vẫn tỉnh táo, không phải là ánh mắt mất hết lý trí sau khi say rượu. Nàng lập tức yên tâm hơn, không còn sợ hãi nữa.
Ninh khả không sợ nữa nên định rời đi ngay lập tức. Nàng chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Bạn học, cho dù ngươi xảy ra chuyện gì thì cũng nên để ngày mai tỉnh rượu rồi hẵng tìm câu trả lời. Bây giờ muộn rồi, ngày mai ta còn có việc nên đi trước đây."
Tô Bình Nam không ngờ nữ hài này lại trả lời qua loa lấy lệ như vậy. Hắn cười gằn: "Ngươi nghe lén ta gọi điện thoại, ta đã chẳng so đo với ngươi. Ấy vậy mà ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi lại qua quýt cho xong chuyện. Bây giờ con chó con mèo nào cũng dám từ chối ta sao?"
Rượu có thể khuếch đại cảm xúc trong nội tâm một người, và Tô Bình Nam cũng không ngoại lệ.
Hiện tại hắn đang bá chiếm Thiên Nam, thuộc hạ nhiều vô số, vị trí đứng quá cao, đương nhiên là có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào từng lời nói và hành động của hắn. Vì vậy, bình thường hắn cực kỳ kìm nén bản tính hung hãn bất chấp.
Nhưng hôm nay men rượu bốc lên, bản tính hung bạo và ngang ngược của Tô Bình Nam bùng phát.
"Kiếp trước mình lang bạt giang hồ còn chả sợ gì sất, vậy mà bây giờ Cẩm Tú cơ to nghiệp lớn, mình lại bắt đầu bó tay bó chân, nghi thần nghi quỷ, thật là đáng thương! Có chuyện gì thì mọi người đấu một trận là xong, thuộc hạ và huynh đệ nhiều như vậy, tài chính nhiều như thế, thế giới rộng lớn như vậy, Tô Bình Nam mình cần gì phải lo gió thổi mây vần?"
Sau khi nghĩ thông suốt, Tô Bình Nam bật cười sang sảng. Trong rừng cây vắng vẻ, tiếng cười của hắn cực kỳ đáng sợ. Hắn liếc mắt nhìn nữ hài vẫn còn đang nghiêm túc giảng giải đạo lý nãy giờ.
"Ở trường mẫu giáo, nếu không nghe lời sẽ bị đánh đòn, cô giáo của ngươi chưa nói câu này sao?"
Ninh Khả nói có sách mách có chứng, hết lời khuyên nhủ Tô Bình Nam nên học tập thế nào, đồng thời còn kín đáo phê bình đối phương bất lịch sự. Đúng lúc này nàng bỗng thấy nam nhân kia cười to, trông hết sức ngông cuồng.
Nghe nam nhân kia nói vậy, Ninh Khả bất giác cảm thấy không ổn. Nàng không quan tâm có chọc giận đối phương hay không, lập tức nhấc chân định chạy trốn.
Nhưng nam nhân kia lại vươn tay xách cơ thể mềm mại nhẹ bẫng của nàng lên, mặt nàng úp vào đầu gối của hắn.
"Bốp!"
Bàn tay to rộng của hắn vỗ mạnh vào bờ mông tròn trịa căng mẩy của nàng.
Ninh Khả sống hai mươi ba năm, gia cảnh ưu việt, từ nhỏ đã có tri thức hiểu lễ nghĩa. Sau khi trưởng thành nàng càng thêm tao nhã, khí chất như lan. Trước giờ nàng chưa từng nghĩ tới chuyện đánh mông thế này, huống chi là tự mình trải nghiệm. Nhất thời nàng vừa sợ hãi vừa xấu hổ lại vừa nóng nảy, thậm chí còn quên hét lên.
"Bốp!"
Lại thêm một phát tét mông mạnh. Vốn dĩ Tô Bình Nam chỉ định đánh một cái thôi, nhưng lại cảm thấy xúc cảm không tồi nên không nhịn được lại đánh thêm một phát nữa.
Không phải Ninh Khả chưa từng yêu đương, thời cấp ba mù mờ nàng cũng có hảo cảm với một nam sinh, nhưng hành động quá giới hạn nhất của hai người cũng chỉ là nắm tay một lần mà thôi.
Cho nên nàng lớn chừng này, đây là lần đầu tiên nàng bị nam nhân khác đụng chạm thân mật như vậy, nhất thời đầu óc trở nên trống rỗng.
"Bốp!"
Bị đánh phát thứ ba, Ninh Khả há miệng định kêu cứu. Nhưng khi tiếng kêu cứu đã đến bên miệng, nàng lại cảm thấy phía dưới truyền đến cảm giác tê dại chưa từng có, toàn thân giống như bị điện giật, lời kêu cứu bật ra cũng biến thành tiếng rên rỉ mềm mại.
Tô Bình Nam chỉ đánh ba phát rồi thả nữ hài ra, sau đó ngửa mặt lên trời cười to.
Lần thứ ba bị hắn đánh, cơ thể nàng hơi giần giật, cặp chân thon dài run rẩy, hình ảnh này sao có thể giấu được ánh mắt hắn.
"Người xinh đẹp, khí chất trang nhã, không ngờ cơ thể lại nhạy cảm đến vậy."
Tuy lòng rung động nhưng Tô Bình Nam chỉ muốn suy nghĩ thông suốt mà thôi. Hắn đánh xong thì đi luôn, bỏ lại Ninh Khả đỏ mặt tía tai với ánh mắt như muốn giết người ở trên băng ghế thở hổn hển.
Lúc Ninh Khả đi về ký túc xá, bước chân hơi kỳ lạ. Sau khi tắm xong, nàng không sao ngủ được. Đối với nàng mà nói, chuyện xảy ra tối nay thật sự khó nói nên lời. Ninh Khả hận nam nhân kia đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng đồng thời nàng cũng rất lý trí, thanh nhã. Nàng không biết rằng sau này mình sẽ vì mình sẽ điên cuồng vì nam nhân hung hãn này, cả đời không quên hắn.